Lúc này dưới nhà đột nhiên truyền đến tiếng vang rất lớn, tôi ngẩng đầu. Ô Ngộ có lẽ đã nhận được sự trấn an, tay tôi đã rút được khỏi tay anh. Tôi nhìn ra ngoài, ở dưới phòng khách có một bình hoa bị đập nát trên mặt đất, có vẻ như là người nọ làm. Gã đứng trước mặt bà Trần, đá một cái, bà ta tựa như tờ giấy rách té ngã trên mặt đất.
"Thực sự coi tao là đồ ngu à?" Người nọ lật mấy tờ đô la trong tay, ném lên sô pha, quát: "Cũng chỉ có hơn trăm vạn, tính đuổi ăn mày sao? Vừa rồi không phải tao đã cảnh cáo bà phải lấy ra toàn bộ à! Toàn bộ! Tao muốn lấy toàn bộ mọi thứ trong nhà này!"
Bà Trần bị thương, khoé miệng cũng có máu, vẻ mặt bà ta hoảng hốt, bò dậy từ trên mặt đất: "Thật sự... thật sự chỉ có từng đây thôi!" Trong mắt cũng chảy ra nước mắt.
Ánh mắt người nọ âm trầm nhìn bà ta, im lặng mấy giây: "Đồ gia truyền nhà các người đâu? Viên ngọc phỉ thuý lớn, còn cả nhẫn ngọc phỉ thuý, vòng cổ kim cương 8 cara? Tổng cộng trị giá 3000 vạn!"
Gã vừa dứt lời, đám đồng loã bên cạnh đều lộ ra ánh mắt tham lam, người nhà họ Trần lại im lặng, ánh mắt hơi khác thường, còn bà Trần nhắm kịt mắt, không nhìn ra biểu tình.
Tôi hiểu rõ bọn họ đang nghĩ gì. Nếu như đồ gia truyền thực sự tồn tại thì đám trộm biết được từ đâu? Hơn nữa còn biết chính xác như vậy?
Nếu quả thật có, kết hợp với đủ chuyện đêm này vậy trong đám người nhà họ Trần rất có thể... có nội gián tiếp ứng cho bọn trộm.
"Những thứ kia... đã sớm mất rồi." Bà Trần lộ ra vẻ mặt đắng chát, "Tin tức của cậu không chính xác rồi. Mua ngôi nhà này, chồng tôi còn làm ăn tổn thất, còn những đô la và vàng thỏi kia đều được đổi từ đó mà ra. Nếu không sao có nhiều như vậy."
Người nọ hơi sửng sốt, ánh mắt âm tình bất định, có lẽ