Không bao lâu sau, Đàm Giảo và những người bạn khác của tôi đều chạy đến. Chúng tôi canh chừng con ngõ khoảng hai mươi phút cũng không phát hiện được gì.
"Làm thế nào đây, anh Ngộ?" Một người bạn hỏi.
Tôi nói: "Mọi người về trước đi, giúp tôi đưa Đàm Giảo về, hôm nay thực sự phải cảm tạ nhiều rồi."
Mấy người bạn nhìn nhau, bọn họ chỉ biết là gã kia bắt nạt Ô Diệu, nhất thời cũng không biết nói gì cho phải.
Đàm Giảo cũng vì chạy mà mệt mỏi đến mức sắp gục xuống, bám vào tường thở hổn hển, cầm lấy tay tôi nói: "Anh không thể ở lại đây một mình."
Tôi nói: "Nghe lời, anh có chừng mực."
Tôi biết rõ hôm nay muốn bắt được gã đã là không có hi vọng, nhưng tôi thật sự không cam lòng cứ thế từ bỏ. Chỉ cần gã còn ở trong con ngõ này thì nhất định phải đi ra rời đi.
"Vậy em ở lại với anh, anh đi đâu em theo đấy." Đàm Giảo đáp.
Tôi không nói gì.
Đúng lúc này có một người từ quán bar phía trước đi ra.
Gã cao chừng khoảng 1m73, 74, dáng người trung bình, ăn mặc không giống người nọ, áo sơ mi trắng quần âu, vô cùng thu hút sự chú ý của người khác. Cổ áo hơi mở, tướng mạo thanh tú. Mặt ửng đỏ, dáng vẻ hơi say.
Gã đi về phía tôi.
Dường như gã không phát hiện ra tôi, đi thẳng về một đường giao khác. Tôi đi đến trước mặt gã, mấy người bạn và Đàm Giảo đều đi theo tôi.
"Anh Ngộ." Có người bạn lên tiếng gọi tôi.
Tôi im lặng không đáp.
Vẻ mặt người nọ bình tĩnh, bước chân còn hơi chếnh choáng vì say, đi qua con đường nhỏ bên cạnh chúng tôi.
Tôi vô thức dịch người, che lại Đàm Giảo ở phía sau.
Gã ợ một tiếng, liếc chúng tôi, như thể chẳng bận tâm, tiếp tục đi lên phía trước.
Bây giờ tôi đã có được đôi mắt như chim ưng.
Trong tích tắc dịch người, tôi nhìn thấy được ở lọn tóc gã có mồ hôi còn chưa khô, còn cả chiếc cằm hếch lên, từ từ lộ ra nụ cười.
Khuôn mặt này có gì khác với gã vừa bị che hoàn