Màn đêm buông xuống, tôi và Ô Ngộ ngồi ngoài ban công. Anh mở hai lon bia, Ô Diệu vô cùng ngoan ngoãn mở mấy túi đậu phộng chân gà cho chúng tôi, sau đó thức thời quay về phòng không làm bóng đèn.
Ô Ngộ nhìn về phía xa, từ từ uống. Tôi nhìn ngón tay anh cầm lon bia, tâm trạng lại trở nên bình tĩnh, cũng cầm lon của mình lên, uống mấy ngụm.
Tráng Ngư có thể làm được hay không tôi cũng không rõ, nhưng tôi cảm thấy có thể, tôi tin cô ấy. Đưa một chiếc hòm kìa quái đến trên tầng nhà họ Trần, cô ấy còn làm được, huống chi là đi ngăn cản một người đàn ông đến một nơi. Tuy hiện tại người đàn ông kia vẫn là xa lạ với cô ấy.
Tuy nhiên hai người họ sau mỗi lần gặp mặt đều quên đi lẫn nhau, nhưng khi gặp lại vẫn có cảm giác, vẫn thích được đối phương. Chẳng phải hai người họ sẽ nhất định ở bên nhau sao?
Giống như tôi và Ô Ngộ, ngày tháng năm nào đó trong tương lai có lẽ cuối cùng sẽ trở về bình thường, có ngôi nhà của mình, có phải hai chúng tôi cũng sẽ giống như bây giờ, mở hai lon bia, ngồi ở ban công, anh và tôi cùng uống ngắm mặt trời lặn?
Nghĩ vậy trong lòng tôi dần trở nên mềm mại. Đã trải qua nhiều như vậy lại khiến cho tôi ngày càng khát vọng tương lai kia. Bia trong miệng dường như cũng chẳng đắng chát mà mang theo chút ngòn ngọt.
Ô Ngộ mở miệng: "Ngày mai một mình anh đi đến Cục cảnh sát."
"Tại sao?"
Anh nghiêng đầu nhìn tôi: "Giảo Giảo, bọn chúng là tội phạm chuyên nghiệp, thân phận của một gã trong đó chúng ta còn không biết, hơn nữa còn có súng. Chỉ dựa vào sức của chúng ta không bắt được bọn chúng, cũng quá nguy hiểm. Không thể để cho ai hi sinh, phải tìm kiếm được sự trợ giúp mạnh mẽ chuyên nghiệp hơn nữa."
"Nhưng mà anh làm thế nào để cho cảnh sát tin tưởng mình?" Tôi hỏi.
Anh nhấp một ngụm bia, thản nhiên nói: "Đi bước nào hay bước ấy, dù tạm thời bị coi là kẻ tình nghi cũng không sao hết. Anh đi tìm lão Đinh, ông ấy là người vô cùng ngay thẳng cẩn thận. Anh đi tìm, có lẽ ông ấy không tin, nhưng chỉ cần ngày kia ông ấy chịu xuất ra lực lượng, mắt thấy được hiện trường phạm tội đầu tiên có thể ngăn cản được người bị hại. Nếu có thể trực tiếp bắt được hai gã kia thì không còn gì tốt hơn."
Tôi yên tĩnh một lát: "Từ góc độ tội phạm học, lần đầu tiên gây án thường không quen tay có khả năng sơ hở nhất đấy. Hơn nữa em đoán hai người bọn chúng sẽ cùng xuất hiện, bởi vì là lần đầu tiên. Vụ án ngày kia là dạng như thế nào?"
Ô Ngộ nhắm mắt nhớ lại: "Người bị hại đầu tiên là Trần Ninh Mông, 22 tuổi, là một nhân viên phục vụ quán ăn. Nhà hàng kinh doanh đến hai giờ sáng, Trần Ninh Mông mất tích vào ngày 5 tháng 7 trên đường về nhà. Bốn ngày sau thi thể bị tách rời được công nhân vệ sinh phát hiện ở trong thùng rác cách nhà hai ngõ."
Tôi cảm thấy không rét mà run.
"Người bị hai thứ hai thì sao?" Tôi hỏi.
Ô Ngộ lấy điếu thuốc ra châm hít mấy hơi, nghiêng mặt, che giấu trong bóng tối: "Nạn nhân thứ hai là Lưu Tiểu Giang, cũng được phát hiện trong thùng rác gần nhà, nạn nhân thứ ba là Hứa Tĩnh Miêu, bị