Tôi cũng chả cảm thấy hành động của Đàm Giảo là hồ đồ, cũng không thèm quan tâm chúng tôi có thành thật hay không. Bởi vì khi tôi nhớ tới Ô Diệu và các cô gái gặp phải đủ loại cảnh ngộ, tôi biết rõ việc chúng tôi đi đến Cục cảnh sát "hãm hại" có ý nghĩa quan trọng cỡ nào đối với tính mạng của các cô ấy.
Đàm Giảo cũng không cười nữa. Trên đường đi đến Cục cảnh sát, cô ấy kiểm tra cả người, sắc mặt yên tĩnh, thậm chí nhìn cô ấy còn có chút buồn bã bi thương. Tôi hỏi cô ấy: "Đang nghĩ gì thế?" Cô ấy đáp: "Thực ra, chỉ cần nghĩ đến cảnh ngộ của những cô gái kia, em chả cần tốn chút tâm tư nào mà cũng bị cảm động lây."
Tôi nghe vậy trong lòng chợt dịu dàng.
Cô gái tôi yêu, toàn bộ thế giới này, cũng chỉ có cô ấy có thể cảm động lây với tôi.
Khi xe dừng lại tại cửa Cục, tôi nghiêng đầu hôn cô ấy. Chúng tôi hôn rất im lặng, cuối cùng cô ấy nhìn tôi, nói: "A Ngộ à, em sẽ tự mình kết thúc bất hạnh của anh." Tôi xoa tóc cô ấy: "Từ ngày gặp được em, bất hạnh của anh đã kết thúc rồi."
Một cảnh sát trẻ tuổi tiếp đón chúng tôi. Tôi biết rõ Đàm Giảo dễ dàng đối phó được với người như vậy. Quả nhiên sắc mặt cô ấy xám như tro tàn, trước đó đã bôi hành tây khiến cho nước mắt không ngừng rơi xuống: "Đồng chí cảnh sát, tôi muốn báo án... khuya hôm trước tôi bị người bắt cóc."
Tôi ôm vai cô ấy, không nói gì. Người cảnh sát lắp bắp kinh hãi: "Xảy ra chuyện gì?"
Đàm Giảo bắt đầu mô tả: "Khuya hôm trước, một mình tôi đến quán bar chơi, bạn trai tôi bận rộn công việc, không để ý đến tôi. Lúc quay về... là ở con đường nhỏ cách nhà anh ấy không xa, có một người đàn ông tóm lấy tôi từ đằng sau, tôi không thấy mặt gã... Sau đó tôi bị mang vào trong phòng, có hai người..."
Người cảnh sát: "Hai người đàn ông?"
Đàm Giảo nghẹn ngào: "Hu hu... đúng vậy. Tôi thấy rõ mặt của một