Về phần Trần Tinh Kiến, tôi cảm thấy trên người gã vẫn còn thứ gì đó có thể đào được. Đây là một loại trực giác, tôi cũng không thể giải thích rõ ràng. Có lẽ bởi vì gã và người kia cho tôi cảm giác quá giống nhau. Tâm lý tội phạm chú ý tới phân tích hành vi, Trần Tinh Kiến đã cho chúng tôi quan sát trực tiếp, hiện tại có thể quan sát hành vi gián tiếp của gã, ví dụ như đồ đạc bên cạnh gã, đồ đạc gã mang theo người, không chừng có thể phát hiện ra hành vi đặc thù, dẫn tới phát hiện manh mối.
Phòng vật chứng nằm ngay tầng dưới phòng thẩm vấn, chúng tôi còn có thể nghe thấy tiếng bước chân ở tầng trên. Người cảnh sát chịu trách nhiệm bảo Thẩm Thời Nhạn ký tên lên bản kê khai rồi lần lượt mang đồ cho chúng tôi, còn ông ra phía sau sắp xếp đồ. Dưới ánh đèn yên tĩnh sáng người, ba người chúng tôi cầm một ít đồ vật, ngồi xuống trước bàn, đeo găng tay lấy ra xem.
Một chiếc bật lửa tinh xảo, nửa bao thuốc. Tất cả những thứ này cảnh sát đều đã xem qua, ngoài vân tay của Trần Tinh Kiến ra thì không có thứ gì khác, cho nên tạm thời chả tiến thêm được bước nào có giá trị. Một quyển sổ ghi chép khiến cho tôi thấy ngạc nhiên là ban đầu bên trong còn đầy các loại hạng mục công việc: họp hành, đặt hàng... càng về sau càng trống không. Có thể thấy được Trần Tinh Kiến vừa mở công ty là một thanh niên tốt.
Một sợi dây chuyền bạch kim nhỏ, giữa sợi dây có cục đá nhỏ, khoảng bằng ngón cái, không biết là chất liệu gì, bên trong còn phát ra ánh sáng.
Bên trong ví có chứng minh thư, một xấp tiền mặt, bằng lái xe...
"Em đang làm gì thế?" Thẩm Thời Nhạn đột nhiên lên tiếng. Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy chẳng biết từ lúc nào Tráng Ngư đang cầm dụng cụ thăm dò đồ vật lấy từ ba lô để đến trước cái bật lửa.
Tráng Ngư bị anh ấy chất vấn, sắc mặt ửng đỏ, thản nhiên nói: "À, đây là máy lực từ nhỏ em lấy từ phòng thí nghiệm, có thể tăng thêm phản từ trường, dòng điện, kiểm tra đo lường các thuộc tính vật chất, hai người xem đi."
Thẩm Thời Nhạn: "..."
Tôi: "..."
Tráng Ngư này có lẽ đã bị đè nén đến mức hơi không bình thường, còn nữa cô ấy và Thẩm Thời Nhạn tới Tô Châu cứu giúp tôi, mang theo thứ này làm gì? Nhưng nghĩ lại tôi cảm thấy cô ấy thật thông minh, ngẩng đầu nói: "Đồ tốt, Tráng