Anh quay đầu lại liếc tôi, ánh mắt như băng tuyết, chỉ vì cái nhìn này mà con nhện đã bò trên mặt đất quấn lấy chân anh. Ô Ngộ cũng nổi giận, đấm một phát lên lưng con nhện, thuận thế bắt lấy chân nó, hình ảnh kia khiến người ta sởn hết tóc gáy, tôi nghe thấy tiếng chân bị bẻ ra.
Mắt thấy Ô Ngộ chiếm thế thượng phong, tôi biết anh nói không sai, tôi ở đây quả thực làm trở ngại. Tôi hô: "Anh mau qua nhé, anh không qua em không đi!" Anh đáp lại: "Ừ." Tôi đành quay người chạy trước.
"Giảo Giảo!" Anh đột nhiên hô.
Tôi quay đầu lại, anh lại đá con nhện đi rất xa, quay đầu nhìn tôi, "Đừng tin bất cứ kẻ nào, đừng có ngừng, luôn phải chạy."
"... Vâng."
Tôi chạy một lát đã không nghe thấy tiếng Ô Ngộ nữa. Cái hang trước mắt đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ có ánh sáng loé lên, như thể xung quanh không có ai, cũng không xảy ra chuyện gì. Nước mắt tôi đột nhiên rơi xuống, cũng không biết là tại sao. Là vì tận mắt chứng kiến thi thể vô cùng thê thảm của cô gái vô tội hay là vì Ô Ngộ đang ở phía sau đấu tranh cho tương lai của chúng tôi, những lời dặn dò cuối cùng của anh.
Tôi phải đi đến đó chờ anh. Ý nghĩ này xuất hiện vô cùng kiên định trong đầu, anh nhất định sẽ đến. Bây giờ chúng tôi gặp nhau là một năm về trước, cho nên chúng tôi nhất định có thể cùng đi ra.
Song cũng có ý nghĩ khác xuất hiện, những dây leo âm u trong hang này đang không ngừng lén lút sinh sôi.
Không phải lịch sử đã thay đổi rồi sao? Tương lai của chúng tôi thực sự sẽ không thay đổi sao?
Tôi nhắm mắt lại, đè nén tất cả suy nghĩ. Trong đầu chỉ có câu nói kia của Ô Ngộ: Giảo Giảo, đừng có ngừng, phải luôn chạy.
Nếu như chúng ta rời xa, đợi ở tiệm sửa xe.
Phía trước hang hẹp xuất hiện bóng người mảnh mai, âm u, tôi vội dừng bước.
Tôi không biết sao