Nhưng tôi không cảm thấy tức giận, tôi nghĩ đến nét mặt
anh khi nhắc đến chuyện này vào khuya hôm đó, trong lòng tôi chợt cảm
thấy đau nhói.
Tôi đổi giọng nói nhẹ nhàng hơn: “Không hỏi thì không hỏi. Tôi hỏi một
vấn đề khác, chúng ta xem như cũng quen biết hai lần, hồi đấy tôi biết
anh làm gì, bây giờ tôi cũng biết anh làm gì, còn anh biết tôi làm gì
không?’
Lúc này, anh nở nụ cười nói: “Đoán chưa ra.”
Trong lòng tôi vui vẻ nói: “Tôi là một nhà văn trên mạng, anh có nghe
nói về nghề này không? Nhưng giờ chúng ta chưa thân lắm nên tôi sẽ không nói cho anh biết bút danh của tôi đâu.”
Mặt trời xuống núi, ánh sáng cả bầu trời trở nên nhu hòa. Tôi nói xong,
bỗng cảm thấy lòng mình yên tĩnh hoàn toàn. Tôi vô thức nhìn về phía
anh, nét mặt anh nhu hòa như ánh nắng ngoài kia, bình bình đạm đạm nói:
“Vậy tôi sẽ chờ.”
Tôi gối hai tay ở sau ót, im lặng, anh cũng vậy.
Xa xa, có thể nhìn thấy dãy nhà của Tiểu Hạo. Nhưng chỉ cách rất xa, nhỏ như xếp gỗ vậy.
Ô Ngộ bỗng nhiên nói: “Trên nóc nhà có chim, khoảng vài chục con.”
Tôi sửng sốt nói: “Xa vậy mà anh vẫn thấy được? Tôi chẳng thấy gì cả.”
Anh nói: “Đi tới một chút cô sẽ thấy.”
Quả nhiên, đi thêm một đoạn nữa, tôi nhìn lên cột điện, khoảng hai mươi
con chim đang đậu chằng chịt, chỉ thấy những chấm đen nho nhỏ. Tôi nói:
“Haiz, mắt anh thật tốt.”
Anh cười nói: “Chỉ tương đối khá thôi.”
Anh dừng một lát rồi nói: “Sau này sẽ giải thích với cô.”
Tôi không để tâm lắm, đỗ xe xong, hai chúng tôi gõ cửa, Tráng Ngư ra mở cửa, cô ấy đến rồi.
Nhìn thấy Ô Ngộ, ánh mắt cô ấy lóe lên, nói giọng cao lãnh: “Hân hạnh được gặp, tôi là bạn tốt của Đàm Giảo.”
Ô Ngộ gật đầu nói: “Tôi là Ô Ngộ.”
Tráng Ngư nhỏ giọng nói: “Nhìn qua đã biết rồi.” Tôi sợ cô ấy lại nói hươu nói vượn nên mở miệng hỏi: “Tiểu Hạo đâu?”
Lời còn chưa dứt, Tiểu Hạo đã từ trong nhà lao ra: “Dì nuôi, ngọn gió
nào đã thổi dì đến đây vậy, chú này là bạn trai của dì phải không?”
Tôi với Ô Ngộ vẫn chưa lên tiếng, thì Tráng Ngư đã mở miệng: “Đoán mò ồn ào cái gì? Dì nuôi cháu còn thiếu người tốt theo đuổi sao? Người theo
đuổi cô ấy cả tá, thuộc về ai vẫn chưa biết được đâu.”
Tôi: “...Tráng Ngư, cảm ơn, đủ rồi.”
Tôi liếc mắt nhìn Ô Ngộ, anh ấy cũng đang nhìn tôi, hơi thâm ý, tôi nhìn mà cả trái tim nảy lên.
Tiểu Hạo không cam lòng, đâu chịu vào nhà, lúc này, ông bà nội của Tiểu
Hạo từ phòng bếp bước ra, chào hỏi với chúng tôi sau đó lại đi vào. Tôi
hỏi Tráng Ngư: “Cậu giải thích với bọn họ thế nào?”
Tráng Ngư nói: “Còn giải thích thế nào nữa, tớ nói có một tên biến thái
chuyên bắt cóc trẻ con, dạo này thường hay lảng vãng ở chỗ chúng ta, để
bọn họ coi chừng. Người già mà, sẽ tin ngay, yên tâm, bọn họ sẽ trông
chừng Tiểu Hạo.”
Tôi yên lòng.
Ô Ngộ nói: “Tôi muốn đi xem xung quanh.”
Tráng Ngư nói: “Cứ xem tùy ý, có cần chuẩn bị vũ khí gì không? Tôi có
nhiều loại...” Tôi bịt miệng cô ấy lại, cùng với Ô Ngộ đi lên trên.
Nhà của Tiểu Hạo thuộc loại nhà cũ xây kiểu ba tầng, ngay ngắn, thoáng
mát. Cũng may trên sân thượng có lắp đặt cửa sổ bảo vệ, những căn phòng
khác cũng có, Tráng Ngư giơ tay lên nói: “Yên tâm đi, mấy ngày nay mình
sẽ trông chừng Tiểu Hạo, không cho thằng bé ra
ngoài chơi đâu.”
Ba người chúng tôi ngồi nhìn cột điện ở bên ngoài sân thượng, những con
chim đó hoặc ngừng hoặc xoay quanh cột điện. Không biết có phải do Ô Ngộ tác động đến tôi không, bây giờ tôi nhìn vào ánh mắt của bọn chúng,
cũng cảm thấy bọn chúng đang nhìn tôi.
Những con chim ấy, có lẽ là kíp nổ của tất cả bí mật.
Lúc này, Ô Ngộ nói: “Đàm Giảo, một lát cho tôi mượn xe.”
Tôi nói: “Anh muốn làm gì?”
Anh nói: “Lần trước lần theo những con chim này nhưng bị mất dấu rồi,
tối nay bọn chúng không công mà lui, tôi muốn nhìn thử bọn chúng bay về
hướng nào.”
Tôi với Tráng Ngư kinh hãi, Tráng Ngư hỏi: “Đua với chim? Anh có thể so
với bọn chúng sao? Bọn chúng bay loáng cái đã không thấy bóng dáng.”
Ô Ngộ nói: “Không thử sao biết được.”
Tôi nói: “Được rồi, anh đi đi, nhớ chú ý an toàn.”
Anh đáp: “Ừ, tôi biết rồi.” Anh liếc mắt nhìn tôi: “Cô cũng thế.”
Tráng Ngư ở bên cạnh đụng đụng cánh tay tôi, lộ ra nét mặt là lạ, tôi
thích thú liếc nhìn cô ấy một cái, cô ấy lộ vẻ mặt hiểu rõ, cúi đầu cười trộm.
Khi chúng tôi đang nói chuyện, một xe cảnh sát đỗ dưới lầu. Tôi biết
người ngồi trên ghế lái, nên nói: “Thẩm Thời Nhạn? Sao anh ta lại tới
đây?’
Tráng Ngư cũng sửng sốt, lúc này Thẩm Thời Nhạn đã ngừng xe, đẩy cửa,
ngước đầu lên ban công nhìn chúng tôi, Tráng Ngư lẩm bẩm: “Đây chính là
đầu gỗ mà cậu nói à? Đầu gỗ ở đâu?”
Tôi thở dài: “Ở đâu cũng giống đầu gỗ, không tin, cậu xuống dưới mở cửa, tự cảm nhận đi.”
Tráng Ngư ồ một tiếng rồi xuống lầu.
“Anh ta cũng là một trong số đó?” Ô Ngộ bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Tôi nói: “Đừng nghe Tráng Ngư nói bậy. Tôi với anh ta...chỉ là bạn bình thường thôi.”
Đúng lúc này.
Những con chim ấy không biết do hoảng sợ hay phát hiện cái gì đó, bỗng
nhiên bay lên cao, dưới sự chỉ huy của con đầu đàn, bay mất. Trong lòng
tôi lộp bộp một tiếng, còn Ô Ngộ đã xoay người đi xuống lầu.
“Tôi đi đây.” Anh ấy bỏ lại câu này.
“Tôi đi với anh.” Nhưng anh ấy không để ý đến tôi, chờ tôi đuổi theo
xuống lầu, chỉ thấy Thẩm Thời Nhạn với Tráng Ngư đang kinh ngạc đứng ở
đó, cửa chính mở rộng, chiếc xe màu cam đột nhiên khởi động rồi biến mất ở góc đường.
Khi đó tôi thấy hơi mất mát, nghĩ thầm chỉ có thể chờ đợi thôi.
Nào ngờ, chờ tôi gặp lại Ô Ngộ, anh ấy lại nằm trên mặt đất, bể đầu chảy máu, bất tỉnh nhân sự.