Tiếng bước chân truyền đến, là cảnh sát tới.
Gió đêm lành lạnh, tôi cảm thấy buổi tối nay thật sự khiến người ta ngổn ngang. Đầu Ô Ngộ đầy máu, nét mặt anh rất yên ả, tôi cảm thấy trên cổ
mình vẫn còn vươn hơi nóng.
Ban nãy, anh vô tình đụng trúng hay cố ý…hôn tôi một cái?
Tôi cũng đứng lên theo anh, liếc mắt nhìn anh, mặt mày tuấn tú, rắn rỏi, lạnh lùng như vậy. Là tôi suy nghĩ…hơi bủn xỉn đúng không?
Người dẫn đầu đến đầu tiên là Thẩm Thời Nhạn. Ánh mắt phức tạp nhìn
chúng tôi, sau đó cũng giống như những cảnh sát khác, bị vết thương trên đầu Ô Ngộ dọa sợ. Bác sĩ cũng đến, nhanh chóng băng bó cho Ô Ngộ, Thẩm
Thời Nhạn đi đến bên cạnh tôi nói: “Sang bên kia nói chuyện một lát.”
Tôi với anh ta đi qua một bên, quay đầu nhìn lại, thấy Ô Ngộ đang ngồi
trên tảng đá, mặc cho bác sĩ đang xử lý miệng vết thương, ánh mắt anh
vẫn nhìn bọn tôi.
Ánh mắt ảm đạm ấy khiến người ta mãi mãi không nhìn thấu.
Giây phút ấy, tôi vô thức đứng thẳng người trước mặt Thẩm Thời Nhạn, nét mặt sa sầm, nghiêm túc kể lại cho anh ta nghe những chuyện xảy ra tối
hôm nay.
Thẩm Thời Nhạn lấy quyển sổ con ra vội vàng ghi chép lại.
“Khi ấy ở nhà Chu Hiểu Ngư, Ô Ngộ chẳng nói câu nào đã đuổi theo.” Anh
ta nói: “Tôi đã kiểm tra ba camera giám sát ở gần đây, trong ba con phố
không có vết tích của người đàn ông đó. Sao anh ta lại đuổi theo đến đây được?”
Phải ngừng mấy giây, tôi mới hiểu được ‘Chu Hiểu Ngư = Tráng Ngư’ Tôi vội vàng nói: “Chỗ bạn tôi không sao chứ?”
Thẩm Thời Nhạn đáp: “Không sao, chưa xảy ra chuyện gì cả, còn nữa, nhà
hàng mà hôm trước cô nói với tôi, tôi đã xem camera giám sát…” Anh nói
chưa hết, nhìn tôi bằng ánh mắt sáng ngời.
Tôi nghĩ thầm, người đàn ông này làm việc rất tỉ mỉ, đâu dễ gạt gẫm.
Nguy rồi, chuyện vừa nãy xuất hiện quá đột ngột, lại lo lắng cho Ô Ngộ
nên quên mất thông đồng bịa đặt lời cung rồi, chúng tôi theo đàn chim
tìm tới nơi này, bây giờ phải làm sao lừa bịp cho qua đây?
Nhắc đến cũng lạ, khi xem mắt Thẩm Thời Nhạn cứ chất phác như hòa thượng thiếu lâm vậy, bây giờ ở hiện trường, tâm tư anh ta rất linh hoạt như
biết được trong lòng tôi đang suy nghĩ cái gì, anh ta từ từ bước sang
cạnh tôi một bước, vừa khéo ngăn tầm mắt tôi nhìn Ô Ngộ, sau đó nâng cặp mắt một mí lên trầm tĩnh nhìn tôi chằm chằm.
Tôi: “…”
Đèn pha bọn họ mang đến rất sáng, trong đôi mắt của người đàn ông này,
ngoài trừ tia tìm tòi, còn có thứ gì đó rất chính
trực, kiên định.
Có đôi khi bạn sẽ bị ánh mắt của người đó làm rung động!
Tôi im lặng trong chốc lát rồi nói: “Anh muốn tôi nói thật, nhưng tôi nói thật rồi, anh sẽ tin hay không?’
Anh ta nói: “Sẽ.”
Đáp rất dứt khoát khiến tôi vô thức hỏi: “Vì sao?”
Anh ta nói: “Bởi vì tôi biết cô là người phụ nữ ngay thẳng.”
Không thể không nói, giờ phút này trong lòng tôi thật sự cảm thấy ấm áp, có chút cảm động, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chuyện ngay thẳng cuối cùng
mà tôi làm với anh ta chính là từ chối anh ta một cách thẳng thừng.
Tôi sờ lên mũi nói: “Dù sao những lời tôi sắp nói, anh có thể khỏi cần
ghi lại trong hồ sơ. Chúng tôi nghi ngờ có người nào đó sẽ ra tay với
những đứa bé trong nhà hàng và cháu của bạn tôi, bởi vì ở hiện trường
trong hồ sơ, xuất hiện lông chim.”
Thẩm Thời Nhạn bất ngờ: “Chim?”
Anh ta nhớ lại rồi nói: “Ý cô muốn nói những con chim có lông màu đen và có cái đuôi rất nhọn?”
Cảnh sát quả nhiên không hổ là cảnh sát, khả năng quan sát cẩn thận và
mạnh mẽ như vậy, tôi gật đầu, đem những phát hiện bầy chim và những liên hệ xảy ra ở vụ án nói cho anh ta nghe. Nhưng không đề cập đến chuyện
con thuyền, còn giải thích như thế nào để hợp logic cũng rất dễ dàng.
“Đám chim kia công kích Ô Ngộ, trên người anh ấy có vết thương.” Tôi
nói: “Anh nói xem, có phải người đàn ông đó huấn luyện bầy chim hay
không?”
“Nếu quả thật như lời các người nói, hai sự việc có liên quan với nhau,
vậy chắc chắn có khả năng này.” Thẩm Thời Nhạn cân nhắc nói: “Chẳng qua
là, chim tấn công người sao? Thật sự khó tin, tôi lần đầu tiên nghe nói
đấy. tôi sẽ nói chuyện với Ô Ngộ.”
Chúng tôi cùng xoay người, nhìn về phía Ô Ngộ. vết thương trên đầu anh
đã được xử lý đơn giản rồi, máu trên mặt đã được lau đi một ít, lộ ra
khuôn mặt tuấn lãng, tôi nhìn dáng vẻ của anh ấy, trái tim chợt có cảm
giác chua xót khó hiểu.