Trên đường về, do tôi lái xe.
Ô Ngộ hình như cũng mệt rồi, tựa người bên ghế lái, im lặng cả buổi.
Trong đầu tôi cũng suy nghĩ đủ chuyện, chờ khi vào đến nội thành, anh
nói: “Cho tôi xuống ở trước cửa hàng là được rồi.”
Tôi không lên tiếng. Một lát sau tôi nói: “Anh xem tên tội phạm này,
trông giống như người điên, nhưng mỗi một hành động lại có quy tắc,
trình tự. Hắn đối xử đặc biệt với Chu Tử Hàn, nhưng người phù hợp với
điều kiện bắt cóc đặt ra chính là Triệu Duệ Tân. Trước đó chúng ta phân
tích hắn không phải vì tiền, nhưng tôi càng ngày càng khó hiểu, anh nói
xem, rốt cuộc hắn muốn đi nước cờ gì?”
Sương mù tầng tầng lớp lớp, chính là cảm giác của tôi bây giờ.
Sau khi nói xong, tôi đợi giọng nói rõ ràng trầm thấp ấy vang lên, nào
ngờ một lát sau tôi chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đều, tôi quay đầu
nhìn qua, thì ra anh đã ngủ mất rồi.
Gặp đèn đỏ, tôi ngừng lại nhìn anh, mặt mũi người đàn ông trong mơ vẫn
còn khắc sâu trong lòng tôi, nhưng anh ấy bây giờ, trông rất nhếch
nhách, trên đầu quấn băng một cục, còn có vết máu, cả người đều bẩn. Tôi nhìn tay anh đặt trên đùi, trên tay cũng có nhiều vết bẩn và bùn đất,
nhưng tôi lại cảm thấy trên người anh có thứ gì đó khiến người ta cảm
thấy ấm áp.
Chưa từng có người đàn ông nào ngồi bên cạnh tôi. Anh ấy ngồi như vậy, tôi lại cảm thấy rất tốt.
Xe ban đêm rất ít, kỹ thuật lái xe như tôi, như cá gặp nước, tôi vững
vàng rẽ ngoặt rồi vững vàng chạy trên mặt đường, nhìn anh ấy ngủ sâu tôi có cảm giác thỏa mãn lạ kỳ.
Xe lái đến cửa hàng của anh.
Cửa hàng đã đóng cửa từ sớm, phía trước cửa hàng đã tắt đèn tối thui,
trong đêm tối có vẻ lạnh ngắt như tờ, hiển nhiên không có ai ở đây chờ
anh về, anh về đây ăn cái gì? Ai sẽ chăm sóc anh? Anh đi bệnh viện như
thế nào?
Nghĩ đến những vấn đề này, tôi hơi chần chờ nhưng vẫn chưa đánh thức anh dậy, tôi tiếp tục lái xe về phía trước.
Đã đến cửa bệnh viện tốt nhất trong khu vực.
Khoa cấp cứu ở trên tầng vẫn còn sáng đèn, ánh đèn ấy tỏa ra vài phần ấm áp với những người chạy đến trong đêm khuya như chúng tôi. Tôi vỗ
vỗ
vai anh: “Này, dậy đi.”
Anh chợt mở mắt ra, bạn sẽ thấy rằng người đàn ông này lúc ngủ cũng rất
cảnh giác, căng thẳng đấy, ánh mắt anh nhanh chóng khôi phục lại tỉnh
táo, nhìn bệnh viện trước mặt liếc nhìn tôi nói: “Cảm ơn.’
Tôi vừa định đẩy cửa xuống xe, anh đã nói: “Cô không cần theo tôi đâu, cô cứ về nghỉ ngơi đi.”
Tôi quay đầu lại nhìn anh, nở nụ cười: “Anh muốn qua cầu rút ván nhanh như vậy sao?”
Anh khẽ giật mình, cũng cười nói: “Tác giả các cô đều dùng thành ngữ cả sao?”
Tôi xuống xe gật đầu nói: “Ừ, cái nào cần thiết, nhanh gọn thì dùng, là đàn ông đừng giày vò khốn khổ nữa, mau đi thôi.’
Ô Ngộ không nói tiếp, hai chúng tôi cùng đi lên khoa cấp cứu, tôi nói:
“Tôi hiểu cảm giác này, một mình đến bệnh viện rất thê thảm, có khi tôi
ngã bệnh, tự mình chạy đến bệnh viện đóng viện phí, xét nghiệm, lấy
thuốc, truyền dịch, cảm giác chua xót ấy sẽ tăng lên gấp bội.”
Nói xong tôi thấy Ô Ngộ liếc nhìn tôi, trong mắt có ý cười, anh nói: “Đó là phụ nữ các cô, đàn ông con trai đến bệnh viện cần gì có người đi
theo, đâu phải bệnh nặng gì đâu.”
Tôi nghe xong, đứng lại, hai tay chống nạnh: “Ý anh là, không muốn tôi
đi cùng?’ Vừa dứt lời, tôi cảm thấy tim mình đập hơi bất ổn, tôi lại
nhanh mồm nhanh miệng nữa rồi.
Nhưng tôi vẫn nhìn anh ấy.
Ánh mắt anh ấy cũng hơi giật mình, liếc nhìn tôi, lúc này chúng tôi đã
đến trước cửa sổ đăng ký, anh vờ như không nghe thấy, móc bóp ra, rồi
lấy số. Trái tim tôi lúc này mới buông xuống.
Anh ấy không nói thích hay không thích, khi anh ấy không muốn nói chuyện, sẽ sống chết không nói.