Có phải vì cô ấy là bạn của Đàm Giảo nên nét mặt cũng
sinh động tương tự hay không? Trên mặt Tráng Ngư lúc này hiện lên rất
nhiều sắc thái, cuối cùng thoáng qua tia mừng thầm khó hiểu, rồi thản
nhiên liếc nhìn bọn tôi nói: “Làm phiền rồi.”
Da mặt Đàm Giảo có khi rất dày, đôi lúc lại rất mỏng, cô ấy lập tức giải thích: “Tráng Ngư, cậu đừng nghĩ lung tung, hôm qua anh ấy bị thương,
tớ dẫn anh ấy về nhà để tiện chăm sóc thôi, anh ấy ngủ ở phòng khách,
bọn tớ còn muốn phá án chung.”
Vẻ mặt Tráng Ngư rất bình thản, cô ấy gật đầu nói: “Ồ, chỉ tiện chăm sóc thôi.”
Đột nhiên tôi cảm thấy, cô gái không bình thường này cũng khá vừa mắt đấy.
Tôi ngồi xuống ở bên cạnh Đàm Giảo.
Tráng Ngư ho nhẹ một tiếng, hình như muốn giảm bớt sự lúng túng: “Đại
Châu, sáng sớm hôm nay không phải cậu nói với mình muốn điều tra xem
nhóc Chu Tử Hàn đó có gì đặc biệt sao? Dù sao bọn chúng cũng ở chung
tiểu khu với Tiểu Hạo nên mình đã đi tìm hiểu, cậu cũng biết mình có lối tư duy nhạy cảm mà, càng mổ xẻ chuyện này càng khiến mình phát hiện ra
chuyện thú vị hơn, chủ nhân của ngôi nhà kia chính là ông nội của Chu Tử Hàn – Chu Phụng Tiên. Trước đây ông ta buôn bán nhỏ nên cuộc sống cũng
khấm khá.
Ông ta có ba người con, con lớn tên Chu Bá Vũ, con thứ hai tên Chu Trọng Lăng, cũng chính là bố của Chu Tử Hàn, con gái thứ ba tên là Chu Quý
Nhị vẫn chưa kết hôn. Con lớn năm nay 40 tuổi, con thứ hai 35 tuổi. Con
thứ ba 23 tuổi, số tuổi nhỏ hơn rất nhiều. Điều này có phải có vẻ mờ ám
không?”
Đàm Giảo suy nghĩ một lát rồi nói: “Bá, Trọng, Thúc, Quý. Trong cách đặt tên này thiếu mất chữ Thúc, duy chỉ có giữa Trọng với Quý là chênh lệch nhau rất nhiều tuổi.”
Tiểu não của cô ấy hoạt động rất nhanh. Tráng Ngư lại vỗ đùi, nói:
“Đúng, mình cũng cảm thấy chuyện này rất kì lạ, ngày trước bà nội của
Tiểu Hạo làm việc ở ủy ban, bà nói nhớ rõ trước đây lâu lắm rồi, nhà họ
Chu từng mất một đứa con, tên của đứa trẻ đó cũng biến mất khỏi sổ hộ
khẩu, nói là do bệnh mất, có người nói là bịp đấy. Còn có người nói do
thân thể đứa bé đó không tốt bị người nhà họ Chu vứt bỏ, nhưng cụ thể
như thế nào thì không rõ lắm, mình không biết đây có thể xem ‘nguyên
nhân đặc biệt’ các cậu muốn tìm không, mình chỉ điều tra được nhiêu
đấy.”
Sắc mặt Đàm Giảo trở nên nặng nề, cô nói với Tráng Ngư: “Cá Thần, cậu
làm rất tốt.” Sau đó cô
ấy quay đầu nói với tôi: “Hai mươi ba năm trước
bọn họ từng vứt một đứa bé, bây giờ bon họ lại muốn vứt thêm một đứa
nữa, anh thấy sao?’
Tôi nói: “Tôi chỉ biết là, tên đó mới đòi tiền chuộc của nhà Triệu Duệ
Tân, trái ngược với hành vi trước đây của hắn, những logic trên cũng
không thành lập. Nhưng vì xảy ra tình huống đột ngột này, cảnh sát chỉ
lo chú ý đến nhà Triệu Duệ Tân, nếu đây chỉ là hành động ngụy trang vậy
mục đích thật sự của hắn là…”
Tôi không cần phải nói, bốn mắt chúng tôi nhìn nhau rồi Đàm Giảo nói: “Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?’
Tôi nói: “Đến nhà họ Chu xem thử.”
_____
Nhà của Chu Tử Hàn được xây dựng theo kiểu bốn tầng nhỏ, đã khá cũ rồi,
có thể thấy điều kiện kinh tế của nhà họ Chu cũng không phát đạt lắm.
Theo tình hình điều tra của Tráng Ngư, vợ của Chu Phụng Tiên sinh con
gái chưa được bao lâu thì qua đời, con trai lớn với con gái thứ ba đều ở riêng. Giờ Chu Phụng Tiên ở chung nhà với con trai thứ hai, Chu Tử Hàn
là cháu đích tôn duy nhất của nhà họ Chu.
Tôi dừng xe ở phía đối diện, cùng với Đàm Giảo ngồi ở trong xe nhìn chằm chằm, Tráng Ngư chỉ ngồi một lúc, buổi tối cô ấy còn có bài kiểm tra,
nên đã đi trước rồi, còn nói trời đất bao la, kiểm tra là lớn nhất.
“Anh cho rằng chúng ta ở đây sẽ nhìn thấy cái gì?” Đàm Giảo hỏi.
Tôi nói: “Không biết, nhưng nếu mục tiêu của người đó thật sự là nhà họ
Chu, những bắt cóc khác chỉ là che đậy vậy hai ngày tới hắn sẽ liên lạc
với nhà họ Chu.”
Đàm Giảo nói: “Ồ.”
Tôi nhìn bộ dạng trầm tư của cô ấy, ánh mắt trong veo, linh động, so với cô gái nhỏ nhanh nhẹn, đáng yêu như con thỏ khi ở trong nhà tựa như hai người khác nhau.
Nào ngờ, một giây tiếp theo, cô ấy đã uốn éo thân thể nói: “Sớm biết như vậy tôi đã mang theo trò chơi rồi, thời điểm chờ đợi có thể chơi, bây
giờ ngồi chờ như vậy rất nhàm chán, cảnh sát quả nhiên không làm được
bất cứ điều gì.”
Tôi không nhịn được bật cười.