Tôi lập tức nhìn hai bên rồi nói với anh ấy: “Nếu như Chu Thúc Quân còn sống, hơn nữa còn là chủ mưu phía sau, chúng ta làm sao
để tìm được hắn?”
Ô Ngộ ngẩng đầu lên nhìn về phía trước nói: “Đàm Giảo, cô có nhìn thấy
ba chữ viết trên nóc tòa nhà màu trắng ở phía xa xa nhất đó không?”
Tôi không biết anh ấy muốn làm gì, chỉ híp mắt nhìn theo một lát. Mắt
tôi cận 1,5 độ nên chỉ có thể miễn cưỡng phân biệt được chữ đầu tiên
trên biển hiệu, có một chữ ‘Đại’ và chữ ‘Hành’ những chữ khác không thấy rõ, bởi vì xa quá. Chữ thứ hai và chữ thứ ba càng nhỏ hơn, hoàn toàn
chỉ nhìn thấy những chấm nhỏ xíu.
Tôi nói: “Là cái gì lớn, cái gì ngân hàng đúng không?’
Anh ấy cười nói: “Ngân hàng thương mại cổ phần Đông Á, hàng thứ hai là
một câu nói: Lấy thành tín làm đầu, đã tốt ngày càng tốt hơn. Thứ ba là
tên ngân hàng được phiên dịch ra tiếng Anh.” Anh ấy đọc một đoạn Tiếng
Anh.
Tôi cảm thấy lạ: “Mắt anh tốt quá, tôi thật khâm phục.”
Tôi nhớ lần trước dọc đường đến nhà nội Tiểu Hạo, anh đã nhìn thấy những con chim đó, khi đó anh đã nói như thế nào? Hình như là lát nữa sẽ giải thích với tôi.
Anh nói: “Trước khi lên thuyền tôi cận nhẹ 1,5 độ.” Anh ấy nhìn tôi đăm
đăm, như muốn quan sát phản ứng của tôi, tôi hơi sửng sốt, nói: “Sau đó
thì sao?”
Anh ấy nói rất chậm rãi: “Khi rời thuyền, mắt tôi đã thay đổi, tôi đã nhờ bạn kiểm tra, bây giờ thị lực của tôi là 6 độ.”
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh, chỗ ấy đen lắm, tôi từng nghĩ nó ẩn chứa bí mật gì đó. Nhưng tuyệt đối không ngờ đến khả năng này. Tôi cảm thấy
trong lòng có chỗ nào đó đang từ từ rơi xuống, rơi vào trong cạm bẫy
thần bí tên là ‘Điền mỹ nhân’
Tôi nói: “Khái niệm của 6 độ là gì?”
Anh ấy nói: “Tôi đứng ở chỗ này, cô đứng ở bên ngoài cách tôi 10.000 mét tôi vẫn nhìn thấy cô.”
Tôi: “..Vì sao lại như vậy?”
Anh ấy lắc đầu: “Bác sĩ đã kiểm tra nhưng không tìm ra nguyên nhân, tôi đã mất trí nhớ, đồng thời thị lực trở nên tốt hơn.”
Tôi nói: “Có liên quan đến chiếc thuyền kia sao?’
Anh ấy gật đầu.
Tôi vẫn cảm thấy khó tin. Nhưng nghĩ đến những con chim ấy có thể nghe
hiểu mệnh lệnh của con người, chúng tôi còn mất đi trí nhớ cách nhau rất xa, anh ấy có một đôi mắt siêu năng lực, còn có gì không thể chứ.
“Á.” Tôi nói: “Anh có đôi mắt như vậy, còn đi sửa xe cái gì chứ, anh có thể…có thể…”
“Có thể cái gì?”
Tôi suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh có thể tham gia chương trình Chia Got Talent. Anh có khuôn mặt đẹp trai, nhất định sẽ bạo hồng (nổi tiếng)
khắp cả nước, đặt chân vào ngành giải trí, còn sợ không kiếm được tiền
sao?”
“Tôi đâu nhàm chán như vậy.” Anh nói.
Tôi nghĩ thầm:
“Chẳng nhẽ tôi vô vị sao?”
Hai chúng tôi đi đến đường đối diện cửa hàng sửa chữa. anh ấy châm một
điếu thuốc rồi đứng tựa ở lan can ven đường, ở đây có bóng cây, tôi đứng ở bên cạnh anh, dùng chân đá những hòn đá vụn trên mặt đất.
Tôi đá được một lát mới phát hiện anh đang cúi đầu nhìn tôi, tôi thu chân lại nói: “Anh nhìn cái gì?’
Anh ấy ngẩng đầu lên, hít một hơi thuốc rồi nói: “Không có gì.”
Tôi nói: Ờ rồi cảm thấy lỗ tai tôi hơi nóng lên.
Lúc này anh ấy nói: “Trước đây chưa nói với cô về ánh mắt của tôi, vì sợ sẽ dọa cô và sợ cô sẽ không tin. Lúc nhìn thấy những con chim đó tôi đã hoài nghi rồi, nếu như có liên quan đến con thuyền đó, nếu như ánh mắt
của tôi vì nguyên nhân nào đó trở nên khác thường.” Anh ấy nhìn tôi, ánh mắt sâu thẫm:
“Có thể tên đó cũng vì nguyên nhân con thuyền nên mới có năng lực khống
chế những con chim, những con chim đó nhận ra chúng ta, hắn lại để lại
tờ giấy cho cô – hắn đã lên thuyền. Nói cách khác, chúng ta phải tìm Chu Thúc Quân thật sự, kẻ đã lên thuyền kia.”
Tôi không biết nên hình dung cảm giác của mình như thế nào.
Lời anh nói như một luồng ánh sáng bổ vào đầu tôi. Một vài hình ảnh mơ hồ đột nhiên trào ra như suối:
Tôi đi dạo loanh quanh trên khoang thuyền.
Tôi quan sát một số người, hai mẹ con. Rồi tôi nhìn thấy Ô Ngộ với Ô
Diệu đi qua ngoài cửa sổ, vài người đồng nghiệp ngồi chung với nhau, một người đàn ông phiền muộn…Khuôn mặt hắn cũng lướt qua.
Đôi nam nữ tôi nghĩ rằng họ là vợ chồng mới cưới, khi đó họ đứng đưa
lưng về phía tôi, tôi chỉ nhìn thấy gò má của họ, vì thế hôm qua vẫn
chưa nhận ra lập tức, người đàn ông cao gầy, mặc quần áo tinh tế, người
phụ nữ mặc váy mới. Hai tay bọn họ đan vào nhau, đeo nhẫn kim cương lóng lánh, chiếc nhẫn còn mới năm ngoái, năm nay đã cũ đi không ít. Trong
mối quan hệ của bọn họ, người đàn ông chiếm thế thượng phong, người phụ
nữ rõ ràng ỷ lại nhiều hơn.
“Tôi đã gặp hắn…” Tôi nghe giọng nói của mình vì cảm xúc mà trở nên
khàn khàn: “Ô Ngộ, ở trên thuyền tôi đã nhìn thấy bọn họ, tôi biết Chu
Thúc Quân thật sự là ai, nhưng hắn và cô ta…Bọn họ…”