Tôi nằm mơ
Trong mơ tôi nhìn thấy Ngôn Viễn, chính là Chu Thúc Quân đang dựa sát
vào giường tôi, ra sức kéo chân của tôi nói: “Tôi phải giết cô, giết
cô...”
Tôi ngẩng đầu lên phát hiện hắn đã biến thành quỷ, mặt mũi hung dữ, năm ngón tay lộ ra móng vuốt.
“Á“ Tôi thét chói tai, sợ đến mức mở mắt ra, mồ hôi đầy người, nhìn lên trần nhà trống rỗng.
Tôi ngồi dậy, ngẩn ngơ trong chốc lát. Trước giờ tôi là người rất to
gan, nhưng hình ảnh Chu Thúc Quân trước khi chết ăn nói điên khùng,
giống như tiếng mấy con muỗi chết tiệt, cứ quanh quẩn trong lòng tôi,
khiến tôi cảm thấy bất an.
Vụ án nhà họ Chu đã kết thúc, tôi với Ô Ngộ được mời đến cục cảnh sát
mấy lần để ‘hỗ trợ điều tra’. Nhưng giờ bọn họ không đến tìm chúng tôi
nữa, nếu tôi là Thẩm Thời Nhạn, trong lòng sẽ cảm thấy kì lạ, vì trong
những thời khắc mấu chốt của vụ án, tôi với Ô Ngộ đều xuất hiện kiềm chế tội phạm trước cảnh sát.
Thẩm Thời Nhạn đã trực tiếp tặng cờ thưởng cho tôi, bên trên viết: Nữ anh hùng mưu hay chước giỏi.
Tôi vừa đánh răng vừa nghĩ, đám cảnh sát Thẩm Thời Nhạn cũng rất lợi
hại, tôi mới chạy khỏi nhà họ Chu chưa bao xa, gọi điện cho 110, thì
nhìn thấy xe cảnh sát của bọn họ rít rào mà đến. Thì ra đêm trước sau
khi cẩn thận phân tích lời khai, thì bọn họ đã suy đoán nhà họ Chu có
nội gián, Hứa Tử Phong có đồng lõa. Cho dù sự việc đã vượt qua ngoài
ranh giới luân lý, khó chấp nhận, nhưng bọn họ vẫn điều tra Ngôn Viễn,
và phát hiện hắn hết sức khả nghi. Cuối cùng kiểm tra DNA mới phát hiện
hắn chính là Chu Thúc Quân, vì thế đã lập tức đến nhà họ Chu bắt người
nhưng vẫn chậm một bước.
Tôi mặc quần áo chỉnh tề, tôi nằm trên ban công, suy nghĩ miên man, vụ
án này kết thúc đã kết thúc rồi. Nhưng ký ức tôi mất suốt một năm, cộng
với tờ giấy không đầu không cuối, vẫn chưa có manh mối, và mất tin tức
về người đó.
Thật ra có tìm được ký ức trở về hay không cũng không ảnh hưởng đến tôi lắm.
Nhưng tôi với Ô Ngộ, bây giờ được xem là gì?
Anh ấy có ý với tôi hay không? Anh ấy vẫn có thiện cảm với tôi như ngày
đầu tiên trên thuyền hay chỉ là đồng mệnh tương liên do
đó mới có chút
chăm sóc? Dù sao khi hắn nhìn thấy đứa trẻ bị bắt cóc và những người nhà họ Chu gặp khó khăn, anh đều liều mạng đi cứu.
Nam phượng hoàng mà tôi nghĩ ích kỷ trước đây, đã được số phận tôi luyện thành người đàn ông mình đồng da sắt rồi.
Tôi vùi mặt vào trong cánh tay, tôi thích một người thợ sửa ô tô sao?
Tuy rằng anh cầm cờ lê, trên người mặc áo ba lỗ, còn có mùi dầu nhớt
nhưng đẹp trai muốn chết. Bây giờ anh ấy tìm đường sống như vậy, sau này nếu như tôi với anh ấy tốt đẹp hơn, thói quen sinh hoạt, ở chung lâu
dài không biết có hài hòa hay không?
Rốt cuộc tôi đang suy nghĩ cái gì vậy?
Tôi nhìn ra bên ngoài qua khe hỡ cánh tay, ở trong tòa nhà bên kia đường là cửa hàng sửa chữa ô tô của bọn họ, thậm chí tôi có thể nhìn thấy nóc nhà màu lam của bọn họ. Tôi nằm ở đó nhìn một hồi, đến khi chuông điện
thoại vang lên.
Giọng điệu của Tráng Ngư vẫn bình tĩnh trước sau như một: “Đại thần ngôn tình suy luận, chúc mừng phá án.”
Tôi nói: “Cắt, chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Tráng Ngư nói: “Tớ không ngờ, hai người dám đùa lớn như vậy, đi vào hang sói, bắt được tên em trai biến thái! Oh Shit! Tính người, tính người
đâu, sự thật so với trong sách cậu viết, càng tàn nhẫn hơn.”
“Đúng vậy.” Tôi nói: “Từ hai mươi lăm năm trước, lão Chu đã bắt đầu có
suy nghĩ tiêu cực gạt bán đứa con trai ngu ngốc của mình. Thật ra con
trai ông ta đâu có ngu, chỉ là khả năng ngôn ngữ và nói chuyện phát
triển chậm một chút. Cậu phải biết rằng những người mắc chứng tự kỷ, trí tuệ và năng lực đều cao hơn người bình thường. Ông ấy đã tự mình gieo
rắc quả hận này.”