“Rồi, chúng ta cứ như vậy sao?” Tôi nghe giọng mình khàn khàn.
Ô Ngộ nhìn tôi, đó là ánh mắt hết sức kiên định và sâu sắc vô cùng. Anh
nói: “Bí mật trên thuyền vẫn chưa điều tra rõ, tôi nghĩ sẽ có chuyện gì
đó xảy ra nữa, tôi sẽ cố hết sức bảo vệ em, không để em gặp bất kì bất
trắc gì.”
Tôi hít hít mũi rồi nói: “Bởi vì bây giờ anh là một người chính trực, vô tư, cho nên anh mới bảo vệ em bảo vệ những đứa trẻ kia sao?”
Anh ấy im lặng, thấp giọng nói: “Không, là vì tình yêu.”
Tôi ngẩn ngơ, nước mắt thi nhau rơi xuống nhưng dáng vẻ anh ấy vẫn im
lặng như nước, tựa như anh nói, anh ấy như vậy, mãi mãi không có bờ bến, không đến được điểm cuối. Tôi nắm lấy tay anh ấy nói: “Anh không thể
như vậy, anh cho rằng mình là ai? Anh vì tình yêu nên bảo vệ em, nhưng
anh không dám ở bên em, em không chấp nhận! Nếu vậy sau này đừng gặp mặt nữa! Sau này em có gặp xui xẻo gì, tự mình em gánh chịu, tuyệt đối
không cần anh lo!”
Anh ấy nắm lấy tay tôi, bờ môi mấp máy vài lần, tôi hy vọng anh ấy sẽ
không đè nén những lời nói trong lòng như ban nãy, thế nhưng anh đã khép ánh mắt lại, rồi khẽ giọng quát: “Ở bên em sao? Nếu như hắn cũng nhắm
vào em thì sao?”
Tôi thoáng ngây ngẩn cả người.
Anh ấy giờ phút này, khiến tôi cảm thấy như mình bị con thú bao vây, tôi cuối cùng cũng nhìn thấy hai mắt anh đỏ lên, anh ấy dùng nét mặt lạnh
lùng hà khắc, dứt khoát nhìn tôi, rồi tôi nghe anh nói:
“Tôi vẫn luôn tự cho mình là thông minh, sau khi Ô Diệu xảy ra chuyện,
tôi đã thề nhất định phải bắt được hắn...Nhưng một năm qua, tôi tìm khắp đại giang nam bắc, tìm khắp những nơi có thể có dấu vết của hắn, tôi
thậm chí còn có đôi mắt vượt qua người thường, nhưng chẳng có thu hoạch
gì, hắn là một tên tội phạm cao thủ, căn bản là không có nhân tính. Tôi
cảm thấy hắn đã nhận ra tôi, tôi một mực đuổi theo hắnvì vậy nếu như hắn phát hiện ra em thì
sao? Em với Ô Diệu...”
Tay anh ấy cách khuôn mặt tôi một khoảng thì dừng lại: “Sẽ giống như những người bị hại kia.”
“Đàm Giảo, em hãy trở lại cuộc sống của em đi, làm một đại tác giả, thật vui vẻ, sống an an ổn ổn.” Anh nói: “Hôm nay trước khi tôi đến đây, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi nghĩ đến suốt cả đêm không ngủ, đời người có rất nhiều chuyện bất lực, có rất nhiều chuyện đâu đoán trước được. Em
không thể sa vào cái hầm như tôi, hãy nghe lời tôi, tôi vẫn luôn dõi
theo em.”
__
Đêm đó, tôi khóc một mình rất lâu, khóc rất nhiều.
Nửa đêm, tôi đứng dậy nhìn ánh trăng tròn trên trời, tôi nghĩ tôi thật
sự chưa bao giờ biết hình dạng của tình yêu chân chính là như thế nào?
Là ngọt ngào, hạnh phúc sao? Bây giờ tôi biết rồi, chắc chắn không phải.
Đó là thứ không trọn vẹn có cầu cũng không được sao? Sao tôi có thể từ bỏ như vậy?
Tôi ngồi xuống, mờ mịt lật lịch, tính toán thời gian, phát hiện chúng
tôi gặp lại đến hôm nay vừa tròn mười lăm ngày, đã nửa tháng rồi.
Mới nửa tháng thôi mà? Sao có thể không buông bỏ được chứ? Dù sao anh ta cũng đã từ chối tôi, trong lòng tôi sao vẫn còn một suy nghĩ, nếu không từ bỏ được thì sao?
Tôi thật sự không biết, tình yêu là cái gì
Tôi chỉ biết là, bây giờ khi tôi nhớ lại, mỗi một ngày khi chúng tôi ở
bên nhau, nhìn như rất bình thường, nhưng nhớ đến ruột gan lại nóng lên, đó chính là tình yêu.
Tôi vừa mới rơi xuống một hố sâu tên Ô Ngộ, nhưng anh ấy lại không dám ở bên tôi.