Ánh đèn trên hành lang nhu hòa, nhưng bước chân tôi trở
nên ngập ngừng, bởi vì tôi không biết khi nhìn thấy anh, anh còn nhớ
cuộc nói chuyện gần như đau khổ giữa chúng tôi hay không? Tôi đi tới
cạnh cửa, nhưng nào ngờ phát hiện cửa đang khép hờ.
“Ô Ngộ.” Tôi nhẹ giọng gọi
Không có ai trả lời.
Tôi chậm rãi đẩy cửa vào.
Bên trong trống không. Nhưng áo sơ mi vừa mới thay, máy vi tính trên bàn vẫn còn, anh ấy đi đâu?
Anh ấy có thể không nhớ tôi không? Giống người đám người Ngôn Viễn? Suy
nghĩ này vừa nảy lên trong đầu, hệt như hỏa thạch nóng hầm hập, in dấu
trên trái tim tôi.
Không, cho dù anh ấy đã từ chối tôi, nhưng tôi không hy vọng anh ấy sẽ
quên mười lăm ngày ngắn ngủi, chúng tôi sớm chiều ở bên nhau, nó rất
chân thật, anh ấy thừa nhận đó là tình yêu, tôi không muốn nó chẳng còn
gì cả!
Tôi nắm tay nắm cửa, xung quanh rất yên tĩnh, tôi muốn bật khóc, rốt
cuộc tôi đã rơi vào hoàn cảnh quỷ quái gì thế này? Thời gian xoay chuyển trong vòng một đêm.
Nhưng tôi biết rõ, mấy ngày kế tiếp ở trên thuyền, nhất định có chuyện
quỷ dị gì đó đang chờ tôi, đoạn ký ức bị mất đi, bí mật bị tôi quên mất.
Tôi ép mình tỉnh táo lại.
Ô Diệu!
Đúng, Ô Diệu! Anh ấy gấp rút, vội vã rời khỏi như thế, nếu như vẫn còn ở trên thuyền, nhất định đang ở phòng Ô Diệu, hy vọng đó khiến trái tim
tôi đập cuồng loạn, nhưng Ô Diệu ở phòng nào? Tôi quay người đi trên
hành lang, tôi thầm nghĩ, có lẽ chỉ có thể tìm cách đến hỏi thăm chỗ
người phục vụ…
**
Tôi thoáng ngừng bước.
Cửa phòng bên cạnh đang khép hờ, vẫn chưa đóng chặt. Một giọng nữ trong
trẻo truyền đến: “Anh,...anh, anh bị làm sao vậy? Sao đột nhiên anh ôm
em? Anh bị...cái gì kích thích sao?”
Trái tim tôi như bị bóp chặt, tôi từ từ đẩy cửa ra.
Bên trong được ánh mặt trời chiếu sáng mọi ngõ ngách, cô bé Ô Diệu tôi
đã từng gặp một lần, vốn đã mất vào tháng 8/2016, lúc này vẫn đang sống
sờ sờ ngồi ở bên cửa sổ, trừng to mắt nhìn tôi. Mặt mũi em ấy xinh đẹp
giống anh trai mình, nhưng có vẻ hoạt bát
và đáng yêu hơn nhiều. Mà Ô
Ngộ hoàn toàn khác biệt với người tôi yêu thích, nhưng rõ ràng là cùng
một người, anh đứng trước mặt em ấy, đưa tay vuốt tóc em ấy rồi vùi đầu
trong mái tóc của em ấy.
Ô Diệu đẩy Ô Ngộ một cái, ho nhẹ nói: “Anh, có người đến kìa. Anh rốt cuộc bị làm sao vậy?”
Rồi em ấy nhỏ giọng nói: “Có phải những công thức tính toán đó khiến anh choáng váng rồi không?’
Tay Ô Ngộ vẫn ôm em ấy như cũ, anh ấy ngẩng đầu lên, nhìn tôi.
Là cặp mắt đó, cặp mắt sâu hoắm, hơi ửng đỏ, nhuốm đầy bụi, cho dù khuôn mặt anh lúc này trắng ngần, dáng người gầy gò không giống anh thợ sửa
xe tôi thích chút nào.
“Ô Diệu.” Anh mở miệng nói: “Em ở lại đây, đừng đi đâu cũng đừng ra khỏi phòng, anh có chuyện rất quan trọng muốn nói với em.”
Ô Diệu hơi khẩn trương: “Dạ.”
Tôi ngây ngốc nhìn anh ấy đến gần, rõ ràng hôm qua mới gặp vậy mà lúc này trái tim tôi lại đập đến khó kiểm soát được.
Giây phút này, anh ấy nở nụ cười, nụ cười rất dịu dàng, khiến người ta
rung động. Anh ấy ôm cổ tôi, ôm tôi vào trong ngực, sau lưng tôi là bức
tường, tôi vô thức lùi lại, nhưng bị anh ấn chặt vào tường, anh ôm tôi,
ép sát lại, vẫn không nhúc nhích.
Ô Diệu đứng phía sau anh, lộ ra nét mặt khó tin, sau đó đưa tay che
miệng rồi bật cười: “Hai người…Anh…anh khi nào lại quen được…cô…à chị
xinh đẹp như vậy..” rồi em ấy nhỏ giọng lẩm bẩm: “Một người đàn ông
ngành kỹ thuật vạn năm cấm dục lại học được cách đông tường….Trời ạ…”