Trước khi đến huyện Lịch, tôi còn làm một số việc nhỏ.
Thẻ rửa xe của Đàm Giảo mất rồi, nhưng Tiểu Hoa nói không tìm thấy ở
trong sổ ghi chép. Tôi đoán do bọn Tiểu Hoa sơ ý, nhưng tôi đã lật lại
từng trang từng trang sổ ghi chép đăng ký làm thẻ, quả thực không có.
Tiểu Hoa thề son sắt: “Quả thật không tìm được nhá, anh Ngộ, em hết cách rồi, mấy hôm nay mới khai trương, nhiều người đăng ký làm thẻ như vậy…”
Tôi mơ hồ cảm thấy là lạ ở chỗ nào đấy, nhưng lạ ở đâu thì không nói rõ
được. Tôi nhìn khuôn mặt baby của Tiểu Hoa, cậu ấy rất thích nói đùa,
trêu chọc tôi với Đàm Giảo, nhưng lúc này tôi lại cảm thấy cậu ấy không
phải đang nói đùa.
Cậu ta cũng có điểm gì đó là lạ, từ Tô Châu trở về, tôi vẫn chưa làm rõ
chuyện gì hết, tôi quyết định im lặng theo dõi diễn biến. Khi rời khỏi
cửa tiệm, quay đầu lại, tôi phát hiện bọn họ đang treo băng rôn khuyến
mãi chữ màu đỏ, khi treo xong trên đó hiện lên mấy chữ: Mới khai trương, giảm giá ưu đãi 12 lần rửa xe/ 100 đồng.
Khi đến huyện Lịch, đã là buổi tối. Trên đường đi, giáo sư Trần đã gọi
điện cho tôi mời tôi đến nhà thầy ở, tôi lịch sự từ chối, chẳng vì
nguyên nhân gì cả, vì tình cảm trước đây Trần Như Anh dành cho tôi, nay
tinh thần cô ấy dễ bị kích động, tôi nghĩ mình nên giữ khoảng cách nhất
định với cô ấy, như vậy sẽ ổn thỏa hơn.
Tôi không ngờ Đàm Giảo lại đến đây, hơn nữa còn lén theo tới khách sạn tôi ở.
**
Bị tôi phát hiện, cô ấy như nhìn thấy giặc, trốn ở trong phòng không
chịu đi ra ngoài, lúc ấy tôi cảm thấy tay mình như bị gai đâm, nhưng bạn biết đấy, bên trong cô ấy lại mềm mại và yếu ớt vô cùng.
Tôi chỉ có thể leo tường rồi xông vào phòng cô ấy.
Bóng đêm bao phủ, đèn trong phòng mờ tối, nhu hòa, cô ấy ôm hai chân ngồi ở trên giường, đỏ mặt, không chịu nhìn tôi.
Một năm qua, tôi đã trải qua nỗi đau khổ có thể có suốt cả đời này. Lòng tôi đã từng chết vài lần, lạnh lẽo như sắt.
Nhưng, trong căn phòng yên tĩnh, dưới ngọn đèn yên bình và người phụ nữ
im lặng trước mặt. Cô ấy không nói lời nào, tôi đứng ở bên cạnh, khoảnh
khắc ấy, tất cả phiền muộn và đau đớn đều tan biến, trong lòng tôi dâng
lên cảm giác dịu dàng không nói
nên lời.
Thì ra, cô ấy vừa xuất hiện, khiến tôi cảm nhận được tình yêu dịu dàng.
Tôi dẫn cô ấy đi ăn tối. Cô ấy từ từ vui vẻ trở lại, so với vẻ tức giận
và lạnh lùng lúc trước, dường như đã khôi phục lại vẻ tùy ý như ngày
thường. Chúng tôi ngồi ở trong quán nhỏ, không nói chuyện yêu đương, chỉ bàn bạc về số mệnh chúng tôi gắn chặt với nhau như chưa từng có chuyện
gì xảy ra.
Cô ấy phát hiện trong điện thoại đã mất số của Thẩm Thời Nhạn, lật tìm
trong lịch sử cuộc gọi tháng trước vẫn không có. Mà chúng tôi với Thẩm
Thời Nhạn thường liên lạc nói chuyện với nhau về vụ án, rõ ràng vào nửa
tháng trước.
Đúng lúc đó, cô ấy bị bầu không khí vui vẻ trong tiệm cuốn hút, nên vẫn chưa giật mình tỉnh lại
Nhưng, từng chuyện, từng chuyện khác lạ khiến lòng tôi như rơi vào đầm
lạnh, chợt có ánh sáng vạch ngang toàn bộ những rắc rối tối tăm này.
Ngày 15/7, tôi ngồi ở quán nhỏ trong thôn, trái tim như con quay nhanh chóng lượn vòng vòng rồi rơi xuống…
Tiểu Hoa từng mở miệng gọi: Cô Đàm. Còn nói: “Hình hai người ở chung với nhau rất mờ ám đấy.” Bây giờ cậu ấy nhắc đến Đàm Giảo chỉ gọi ‘cô này, cô kia’ hệt như chưa từng quen biết cô.
Đàm Giảo không tìm thấy thẻ rửa xe, trong sổ đăng ký cũng không có. Việc ấy vốn do Tiểu Hoa phụ trách nhưng cậu ấy nói mình không có ấn tượng.
Cửa hàng sửa xe lại lần nữa treo băng rôn tiệm mới khai trương nên khuyến mãi.
Trong điện thoại Đàm Giảo không tìm được số điện thoại của Thẩm Thời Nhạn hơn nữa lịch sử cuộc gọi cũng biến mất.
Khi tôi ở Tô Châu, mỗi ngày đều xem weibo cô ấy post: Ngày 1, ngày 3,
ngày 5, ngày 8, ngày 12…khi đó tôi cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, từ từ tra tấn, nhưng lại không để ý sự khác thường của thời gian.