Chúng tôi ôm chặt nhau trong một lúc, tôi nói: "Chúng ta đi tìm một nơi nào trú trước đã." Vừa dứt lời, anh đột nhiên buông tôi ra, dùng tay chống đất, nhảy lên. Tôi vươn tay muốn đỡ anh, nhưng lại chỉ bắt được khoảng không. Anh rất cao, ngọn cây che khuất tầm mắt, giọng nói của anh khô khốc: "Đi thôi."
Tôi hơi giật mình, đi theo phía sau anh. Nền tuyết mấp mô, nhưng anh vẫn không quay đầu lại nhìn tôi. Chúng tôi chỉ cách một hai bước, nhưng như thể cách rất xa.
Tâm trạng của anh rất không ổn.
Khách sạn kia vẫn kinh doanh, chỉ là trong sổ đăng kí đã sớm không còn tên của chúng tôi. Ô Ngộ lại thuê phòng. Chúng tôi bật điều hoà đến mức tối đa. Sau khi tôi tắm xong, mặc áo choàng tắm, chui vào trong chăn. Ô Ngộ tắm xong, mặc áo tắm ngồi trên ghế đối diện giường. Lúc này trên mặt hai người chúng tôi mới có lại chút màu máu.
Vừa rồi chúng tôi đã xác nhận được thời gian lại quay ngược rồi.
Hơn nữa lần quay ngược này không còn chỉ là nửa tháng.
Bây giờ là ngày 20 tháng 1 năm 2017, chúng tôi quay lại nửa năm trước, là mùa đông giao giữa hai năm.
Song chỉ là người chúng tôi ở đây, còn những thứ khác thì không.
Nói cách khác, thời gian chúng tôi quay ngược không phải liên tục mà là nhảy vọt đấy.
Hơn nữa biên độ nhảy vọt trở nên lớn rồi.
Coi như là trước lạ sau quen, chỉ thoáng bối rối một lúc, tôi không còn căng thẳng nữa. Chỉ là khi nhìn tuyết rơi bay bay ngoài cửa sổ, trong lòng hoàn toàn yên tĩnh mờ mịt.
Ô Ngộ cũng không nói chuyện, anh bắt đầu hút thuốc, còn hút nhiều hơn so với bất cứ lúc nào. Anh cúi đầu, mái tóc ướt dính vào trán. Tôi đột nhiên cảm thấy anh có chút xa lạ, có lẽ là trải qua mấy ngày ngắn ngủi trên thuyền, tôi đã quen dáng vẻ sạch sẽ nhã nhặn của anh. Bây giờ nhìn thấy râu anh dài ra, bả vai rắn chắc, cơ bắp, lại cảm thấy như đang nhìn một người khác. Dáng vẻ của