Gió đang vù vù thổi về hướng rừng cây rậm rạp trong Tư Thiện Đường. Gió thổi qua khiến đám cỏ dại ngã rạp như có cảm giác muốn bật gốc. Xa xa trên triền núi có thể nhìn thấy ánh trăng nhấp nhô.
Ánh trăng sáng tỏ chiếu rọi bụi cỏ, ở Tư Thiện Đường, bất kể là ban đêm hay ở bất cứ thời điểm nào cũng luôn yên tĩnh như vậy. Trên mặt hồ nước không biết đã từng dìm chết bao nhiêu cung nữ kia đang phản chiếu hình ảnh của ánh trăng trắng ngà u tịch. Từng cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống lay động ảnh phản chiếu của ánh trăng trên hồ, mỗi khi có cơn gió thổi qua lại tạo nên những đợt sóng lăn tăn.
Phong cảnh tuyệt đẹp khiến người ta nhịn không được mà tán thưởng. Nhưng ngay trong khung cảnh đẹp đẽ này lại xuất hiện một âm thanh không hề phù hợp.
"Ôi ô. . . hu hu . . . hư hư..." Là tiếng khóc, tiếng khóc đứt quãng ấy cứ vang lên phá vỡ sự yên tĩnh của Tư Thiện Đường. "Hức hức... hu hu.. hư hư hư..." Tiếng khóc vẫn cứ vang lên.
"Đi đâu mất rồi? Chẳng lẽ ngươi bị kẹt trong đó sao?"
Dưới bầu trời đêm sao trăng sáng tỏ vang lên một giọng nói lạnh lùng, người này không phải ai khác, chính là Lee Young. Tiếng gió rít gào càng làm cho tiếng khóc thêm phần thê lương. Trên lầu các xuất hiện một bóng đen đang bước nhanh về phía phát ra tiếng khóc.
"Sao huynh lại đến đây?" Ra On xoay khuôn mặt đầy nước mắt của mình qua liền thấy ngay khuôn mặt của thư sinh Hoa Thảo.
Khuôn mặt đầy nước mắt của Ra On khiến Lee Young cau mày: "Sao vậy? Nam tử hán sao lại khóc lóc thế này?"
Thư sinh Hoa Thảo hỏi xong, Ra On nhanh chóng dùng ống tay áo lau mặt, còn lớn tiếng nói: "Khóc cái gì, ai khóc?"
"Rửa lại mặt cho thật sạch đi rồi hẵng cãi lại." Lee Young lấy khăn tay của mình ra, vừa đưa cho Ra On vừa nói.
Nhưng... Ra On lại cầm khăn tay của Lee Young rồi nhìn hồi lâu.
"Ngươi làm gì vậy? Còn không mau lau nước mắt đi."
"Cái này..."
"Làm sao?"
"Hình như được làm từ tơ lụa cực kì quý giá."
"Cho nên?"
"Dùng để lau nước mắt có phải có hơi khoa trương rồi không?" Chiếc khăn dùng loại lụa quý giá thế này tạo thành, rốt cuộc là phải tốn bao nhiêu tiền? Trong óc Ra On đánh bàn tính "tạch tạch" xong liền gấp khăn lụa lại trả cho thư sinh Hoa Thảo. Sau đó nhìn thư sinh Hoa Thảo, mắt chớp chớp: "Bây giờ đã biết rồi."
"Biết cái gì?"
"Cái khăn tay đó, không phải là dạng bình thường. Nếu huynh đã có thể sở hữu đồ vật dạng này, vậy thì..."
Lee Young lộ ra biểu tình hờ hững, giống như cái khăn ấy với hắn mà nói chỉ là một vật tầm thường, hắn chờ Ra On nói tiếp.
Nhưng lời nói phát ra từ miệng Ra On lại làm người ta thấy hoang đường cực điểm: "Hoặc là đệ tử của gia đình từng là quý tộc?"
Lee Young gõ nhẹ lên trán Ra On: "Cái đầu nho nhỏ này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì vậy?"
"Lần này cũng sai rồi sao?"
"Đúng vậy, nhưng mà, sao ngươi có thể có loại ý tưởng này?"
"Có thể tùy tiện sử dụng khăn tay bằng lụa quý thế này, rõ ràng là người có rất nhiều tiền. Nhưng huynh lại rất thản nhiên nhàn nhã, như người không cần phải chịu trách nhiệm cho bất cứ chuyện gì, nên ta mới có ý tưởng này."
"Cho nên nghĩ rằng ta là kẻ xuất thân từ gia đình có tiền?"
"Nếu là con trai trưởng của gia môn nào đó vừa học tập vừa làm việc, thì không biết đã phải chịu bao nhiêu khổ nhọc. Nhưng ta lại chưa từng nhìn thấy bộ dạng bận rộn của huynh bao giờ..."
Ngươi là nghĩ như vậy sao? Ra là bởi vì trách nhiệm. Không đâu, ngươi sai rồi, đôi vai này của ta còn gánh vác nhiều thứ hơn ngươi tưởng.
Nhưng cái đầu nhỏ của Ra On làm sao biết được trách nhiệm mà hắn phải gánh vác nặng nề đến mức nào chứ, vậy nên nàng đã nói ra những điều khiến người ta bất ngờ.
"Lần nào cũng đoán sai cả, ngu dốt như vậy thì có thể làm tốt được chuyện gì đây hả?"
"Thư sinh Hoa Thảo không biết đó thôi, ta đang cố gắng học tập lắm đấy."
Biết chứ, tối nào cũng chong đèn học bài mà.
"Được rồi, cho hỏi hoạn quan đại nhân chăm chỉ cố g ắng vì sao hôm nay lại khóc?"
Tiểu tử kia vậy mà lại khóc, là một tên tiểu tử sáng sủa như vậy lại khóc, ngược lại càng khiến người ta lo lắng. Tên tiểu tử này đối với bất kì sự việc gì cũng đều cố gắng kiềm chế mà nở nụ cười mà.
"Không có khóc."
"Vậy không lẽ ở đây có ma sao? Rõ ràng ta nghe thấy tiếng khóc nhưng lại không có ai khóc cả." Lee Young lấy ngón tay nhẹ nhàng gõ nhẹ vào đuôi mắt của Ra On, nói tiếp: "Nhưng mà mắt của ngươi sao lại sưng thành thế này? Ma cỏ ở đây đùa giỡn với ngươi sao?"
"Không, không phải như vậy." Ra On lấy tay áo xoa xoa đôi mắt.
Hành động nhỏ này tựa như một đứa trẻ đang làm nũng vậy, vừa nhìn thấy sẽ có cảm giác vô cùng đáng yêu. Nhẹ nhàng nhếch môi cười, Lee Young nhẫn nại hỏi lại lần nữa: "Vì sao vậy? Sao lại khóc?"
"Ta không có khóc."
"Thôi được rồi, vậy thì, đã trễ thế này rốt cuộc vì chuyện gì mà ngươi lại ở đây?"
"Rất là buồn."
"Chuyện gì?"
"Hôm nay bộ nội thị công bố kết quả kì thi giảng kinh. Ta đã vô cùng chăm chỉ học tập, ta chưa từng thật sự học tập đến mức độ này bao giờ. Nhưng..."
"Cố gắng nhiều nhưng kết quả lại không được như ý sao? Nam tử hán bởi vì chút việc nhỏ này mà khóc à?"
"Chút việc nhỏ ư? Ta đã cố gắng biết bao nhiêu, thư sinh Hoa Thảo à huynh không biết được đâu."
"Chỉ dựa vào thời gian còn mấy ngày nữa là thi rồi cố gắng nhồi nhét thì sao có thành quả tốt đẹp được?"
"Quý nhân từng nói, có cái này thì sẽ không thành vấn đề." Ra On lấy gia phả từ trong lồng ngực ra, đưa cho thư sinh Hoa Thảo xem.
"Đây là cái gì..." Vừa lướt qua gia phả xong Lee Young đột nhiên cuộn gia phả lại, gõ lên đầu Ra On, khiến Ra On á á kêu đau.
"Sao cứ đánh ta mãi vậy? Ta đang khổ sở lắm đấy."
"Chỉ dựa vào chút đồ vật nho nhỏ này mà đã nảy sinh ý tưởng muốn thi được Trạng Nguyên ư? Dùng phương pháp giản tiện thế này có thể đường đường chính chính thi được đến Trạng Nguyên à?"
"Xem ra thư sinh Hoa Thảo có điều không biết rồi, mọi người trong cung đều làm thế mà. Cũng không phải phương pháp xấu xa gì, là đường tắt ở trong cung thôi."
"Đường tắt?"
Nhìn thấy thư sinh Hoa Thảo nhíu mày, Ra On lập tức cụp đuôi cúi đầu: "Ta cũng biết. Học tập kiểu thế này đúng là có chút không được đường đường chính chính, nhưng ta thật sự rất muốn thi được Trạng Nguyên, nên dù có phải làm vậy cũng không sao cả. Nghe nói Dan Hee nhà ta bị bệnh rồi. Mặc kệ thế nào ta cũng phải lấy được thông phù để xuất cung một chuyến."
Nghe Ra On nói xong, Lee Young trầm mặc. Đã biết được hoàn cảnh của tên kia từ lâu, xem ra tiểu tử này là vì quá nhớ mẫu thân và muội muội rồi. Hơn nữa, muội muội lại đang bệnh, vậy thì có thể hiểu được cho tâm tình của tiểu tử kia.
Lee Young tùy tiện lật lật cuốn gia phả ở trong tay, tuy đúng là đã tóm tắt lại những điều quan trọng trong "Tứ thư", nhưng nếu bảo học thuộc cuốn này trong vài ngày thì nhất định là rất khó khăn. Thi không được Trạng Nguyên cũng là điều dễ hiểu.
"Đừng có buồn quá, nhiều thứ phải học như thế này, thời gian lại quá ngắn, làm sao mà học hết được."
"Thật sự quá đau lòng. Chỉ còn có vài trang ở sau cùng là chưa thuộc thôi, nếu học được hết thì tốt quá rồi. Thời gian không có đủ, đề thi lại ra đúng ngay cái phần vẫn chưa kịp học thuộc ấy, cho nên..."
"Đợi chút! Vừa mới nói cái gì?"
"Ta nói là ta đau lòng."
"Không phải câu này, chỉ chưa thuộc vài trang sau cùng ư? Ý ngươi là cái cuốn sách dày cộp này, ngươi đã thuộc hết rồi sao?"
"Thì vậy đó, có gì không ổn sao?"
Lee Young híp mắt nhìn chằm chằm Ra On: "Cuộc thi lần này thi được hạng mấy?"
Lee Young hỏi xong, Ra On giơ ba ngón tay ra: "Trạng Nguyên có hai vị, ta lại là người xếp ngay sau Trạng Nguyên. Huynh nói xem đây là chuyện đau lòng cỡ nào hả? Nếu có thể làm bài tốt hơn một chút thì đã thi được Trạng Nguyên rồi."
Thật sự rất đáng tiếc, Ra On lẩm bẩm.
Ra On lấy mu bàn tay quẹt nước mũi đang sụt sùi. Nhìn thấy cảnh này, Lee Young nhất thời không nói nên lời. Sau đó: "Cái này cũng đúng thôi, cho dù đã sử dụng cuốn gia phả này rồi nhưng muốn học thuộc nhiều chữ như vậy thì cũng cần ít nhất một tháng."
"An ủi ta cũng vô dụng, dù sao cũng không thi được Trạng Nguyên."
"Không không, trình độ thế này đáng được tán dương, trong thời gian ngắn như vậy mà đã có thể học thuộc nhiều nội dung thế còn gì?"
"Cũng còn thua một người có kĩ năng đặc biệt."
"Người nào?" Lee Young nhíu mày: "Chẳng lẽ theo ngươi nghĩ thì Kim huynh kia của ngươi chính là người có kĩ năng đặc biệt?'
"Không phải."
"Vậy thì sao?"
"Là Chang nội quan, một người có trí nhớ độc đáo. Có điều đáng tiếc ngoại trừ có thể nhớ mặt ra thì không phải cái gì cũng nhớ được."
"Cái kia thì liên quan gì đến trí nhớ đặc biệt?"
"Sử dụng phương pháp của Chang nội quan để thành phương pháp học thuộc."
"Đó là cái gì?"
"Vẽ một bức họa ở trong đầu."
"Bức họa?"
"Đúng vậy, ví dụ như khi cần học cuốn "Đại học", đừng chỉ lo
Ặc, có cái loại phương pháp ghi nhớ như vậy sao? Dựa theo phương pháp kì dị như vậy mà học thuộc cuốn sách này là chuyện không có khả năng. Hong Ra On, tiểu tử này đặc biệt thật, nếu không thì...
"Liều mạng như vậy à."
Đem phương pháp người kia dạy cho liều mạng học vậy sao? Nhưng mà chỉ mất có vài ngày đã học được gần hết quyển sách thì đúng là... Đợi đã! Tên tiểu tử này vừa rồi nói là do một tên có thể nhớ mặt mọi người chỉ phương pháp này? Tên của hắn là Chang nội quan? Hình như đã từng nghe cái tên này rồi.
"Người tên Chang nội quan này là nội thị của đại điện nào?"
Ra On trả lời Lee Young: "Là nội thị Đông Cung Điện."
"Đông Cung Điện?" Hình như đã đoán ra được là ai rồi. Nhíu mày theo thói quen, Lee Young lẩm bẩm: "Thì ra là tên nội thị thoạt nhìn tay chân lanh lẹ kia."
"Hả? Thư sinh Hoa Thảo cũng quen biết Chang nội quan đại nhân sao?"
"Từng gặp qua vài lần."
"A, thì ra là thế."
"Nhưng mà, tên kia lại có cái tài như vậy sao?"
"Không chỉ vậy đâu. Chang nội quan chính là người đã trụ được 5 năm ở trong Đông Cung điện, nơi không phải ai cũng trụ được. Là một người tinh thông đạo lý đối nhân xử thế đấy. Hơn nữa không lâu trước đây loại năng lực này còn được chính thế tử chứng thực thông qua chuyện sửa sang dọn dẹp tẩm cung của thế tử, thật sự là người rất giỏi." Cuối cùng Ra On hưng phấn nói.
"Thật vậy à? Chưa từng thấy nội thị nào còn trẻ mà được đánh giá là biết đối nhân xử thế cả. Xem ra lần sau ta phải lưu ý quan sát kĩ càng hơn mới được. Nhưng mà làm sao ngươi có thể hiểu biết đến vậy với tên Chang nội quan kia thế? Xem ra quan hệ của hai người không hề tầm thường."
"Đúng vậy. Quan hệ của bọn ta tốt lắm, không giấu nhau gì cả."
"Đến trình độ đem hết suy nghĩ nội tâm nói ra luôn sao?"
"Đúng vậy, cũng là Chang nội quan đại nhân nói cho ta biết phương pháp kia."
"Thì ra là vậy, nhưng Chang nội quan kia có nói gì về thế điện hạ không?"
"Về thế tử điện hạ sao? Chẳng phải ta vừa mới nói sao? Chính là vị nội quan ấy đang dọn dẹp tẩm cung của thế tử điện hạ đấy."
"Ta hỏi là có lẽ hai người các ngươi từng đàm luận gì đó về thế tử chăng?" Lee Young tha thiết hỏi.
Sẽ không phải là muốn moi từ miệng ta cái gì chứ, vẻ mặt của Ra On trở nên hoang mang. Lén liếc ánh mắt thư sinh Hoa Thảo một cái, Ra On đột nhiên lắc đầu, gắt gao ngậm chặt miệng: "Không nói thêm gì cả."
Trên mặt Ra On bày ra dáng vẻ muốn nói lại thôi. Lee Young vốn có ánh mắt rất tốt, không có khả năng để lỡ mất vẻ mặt ấy.
"Đã nói cái gì nào?"
"Không có gì."
"Ta vốn không phải là người nhiều chuyện gì, nhưng nếu là chuyện của thế tử điện hạ, thì ta cũng biết một chút ít. Ngươi không cần quá mức cảnh giác, có cái gì thì cứ nói toàn bộ ra hết đi."
"Được rồi, vậy thì... hình như..."
"Hình như cái gì?"
"Thái tử điện hạ có sở thích đặc thù, huynh có biết là cái gì không?"
Chính là có cùng sở thích với thư sinh Hoa Thảo huynh đấy. Ra On đem những lời đã đến cổ họng vội nuốt vào.
"Sở thích đặc thù không giống người thường?"
"Huynh không biết sao? Úi." Ra On vội lấy tay bịt miệng.
Lee Young nhanh chóng lắc đầu.
"Vậy sao? Vậy huynh có biết thế tử điện hạ đặc biệt quan tâm đến Chang nội quan không?"
"Không thể nào?"
"Sao lại không chứ. Theo lời Chang nội quan, thế tử điện hạ luôn hỏi thăm những chuyện thường ngày xảy ra của hắn. Không phải là quan tâm thì là gì? Vì vậy Chang nội quan lo lắng vô cùng. Nhưng nói gì thì nói, thế tử điện hạ vì sao lại động lòng hứng thú với một nội thị mà không phải là một nữ nhân chứ?" Ra On bày ra vẻ mặt lo âu.
"Động lòng hứng thú với nội thị..." Gương mặt Lee Young nhất thời cứng đờ. Hắn chỉ là hỏi thăm vài câu thôi mà lại gây ra hiểu lầm. Nhưng mà mặc kệ nói thế nào, sao lại hiểu lầm hắn thành loại người thích nam nhân chứ?
"Đúng đó, sao lại vậy chứ."Trong đầu Lee Young hiện ra bộ dạng của Chang nội quan, dùng sức cắn răng gật đầu, ngay lúc đó.
"Ha ha." Trong góc khuất của lầu các truyền đến một tiếng cười kiềm nén.
Tầm mắt Ra On cùng Lee Young cùng chuyển về hướng phát ra tiếng cười. Trong chốc lát, ánh trăng đã hiển lộ ra hình dáng một người nam tử đang bước tới.
"Kim huynh!" Ra On vẫn mang bộ mặt u buồn đột nhiên trở nên sáng ngời. "Đến đây lúc nào vậy?"
"Có lẽ vừa nãy đã đi theo ta đến đây." Lee Young trả lời thay Byung Yeon.
"Vậy đều thấy được hết rồi sao?"
"Ta khóc rất mất mặt đúng không?" Bởi vì thẹn thùng nên Ra On ngoảnh mặt đi.
Lúc này, một bàn tay to nhẹ nhàng vỗ vai Ra On, Ra On dùng tầm mắt kinh ngạc nhìn chủ nhân của bàn tay ấy.
Byung Yeon vẫn như bình thường, dùng giọng nói đông cứng