Sau khi Lee Young và Ra On đi ra khỏi Biêm Ngu Tạ, chân trời phía Tây đã nhuốm màu ráng đỏ của ánh nắng chiều. Vào lúc đến hồ sen gần Biêm Ngu Tạ, có một bóng đen đang di chuyển, Lee Young tinh mắt nhanh chóng nhìn thấy bóng đen ấy.
"Sao con bé này lại đến đây?"
"Cái gì? Là ai?"
Ra On duỗi cổ nhìn theo tầm mắt của Lee Young. Một lát sau, nàng nhìn thấy một bóng đen đang nhấp nhổm ở gần khu hồ sen.
"Người kia, là ai?"
"Là công chúa Myung Eun."
"Ai nha."
Theo bản năng Ra On muốn tìm nơi để trốn, vừa mới dợm bước đi đã bị Lee Young túm ngay gáy lại.
"Ngươi, muốn trốn tới khi nào nữa?"
"Chứ phải làm sao bây giờ? Không phải ngoài trốn ra không còn cách nào khác sao?" Bị Lee Young túm gáy, Ra On nhỏ giọng oán giận.
"Ta sẽ nói cho ngươi biết nên làm gì."
"Được, nói cho ta biết đi."
"Thế này." Lee Young cúi đầu thấp xuống cho ngang bằng với Ra On rồi nhỏ giọng nói.
Một lúc sau, Ra On mở to mắt nhìn Lee Young: "Cái gì? Thật sự muốn làm như vậy sao?"
"Đúng, làm như vậy đi."
"Nhưng mà... không thể làm như vậy."
"Nhanh lên."
"Cho dù như vậy... sao mà làm như vậy được. Kỳ cục, nếu công chúa thật sự chán ghét ta thì phải làm sao bây giờ? Không, nếu còn oán hận thì sao? Nghe nói một khi nữ nhân mà đã oán hận thì còn lạnh lùng hơn sương giá giá trăm lần."
"Thật sự đúng là tựa như sương giá."
"Cho dù có mười cái miệng cũng không thể nói gì hơn."
"Cho nên lại càng phải làm như ta nói mới được."
"Nhưng mà..."
"Vậy chứ ngươi có ý gì hay hơn không? Có phải ngươi chỉ giỏi nhất mỗi chuyện cố gắng hết sức trốn đi thôi không?"
"Mắt không thấy thì lòng dạ cũng sẽ xa cách. Nếu bẵng đi một khoảng thời gian không nhìn thấy thì công chúa điện hạ sẽ... quên đi thôi."
"Bởi vì ngươi trong đời con bé lần đầu tiên mắc bệnh tương tư. Cũng bởi vì ngươi mà sáng nay con bé đã lòng vòng khắp hoàng cung này hai canh giờ đấy."
"Làm sao mà người biết được?"
"Trong cái hoàng cung này, còn có chuyện gì mà ta không biết chứ?"
Ngẫm lại người này là thế tử cao cao tại thượng, chắc tin tức gì trong cung cũng có người bẩm báo với với thế tử, huống chi công chúa điện hạ lại là muội muội của người, người biết hành tung công chúa chẳng phải rất bình thường sao.
"Ta thấy ngươi càng trốn thì con bé sẽ lại càng muốn tìm ra ngươi. Cho nên, cứ làm theo lời ta nói đi."
"Có lẽ chỉ có thể tận tình khuyên bảo thôi. Nhưng mà, lỡ như công chúa có ý gì khác với ta thì sao?"
Lee Young nhìn chằm chằm Ra On một lúc rồi nói: "Ngươi cũng đã trở thành hoạn quan rồi, còn có thể thế nào? Eun nhi cũng không phải là một đứa bé ngu ngốc."
"A, như vậy à."
Ta là hoạn quan, đúng, cái này là sự thật nhưng ta thấy không an tâm mới hỏi mà! Thế tử điện hạ có phải quá đáng quá rồi không? Nhằm đúng ngay cái chỗ đau mà nói thẳng mặt người ta như vậy đó. Ra On dùng vẻ mặt ghét bỏ nhìn Lee Young.
"Sao vậy? Chuyện gì?" Lee Young vẫn dùng tầm mắt như thể có thể nhìn thấu hết mọi việc nhìn Ra On rồi hỏi.
"Không có gì." Tuy Ra On cố hết sức tỏ vẻ như không có gì, nhưng nghe giọng nói yểu xìu kia thì thật sự không có sức thuyết phục cho lắm.
"Còn đứng đó làm gì nữa? Còn không tiến về phía trước nhanh lên." Lee Young đứng phía sau lưng Ra On thúc giục.
"Đi, ta đi liền đây." Ra On cúi đầu chậm rãi đi về phía trước.
Tiếng bước chân xào xạc vang dội xung quanh hồ sen vốn nãy giờ vẫn đang yên tĩnh. Myung Eun vốn đã đứng tần ngần ở hồ sen cả buổi, đột nhiên cất bước chạy về một hướng nào đó: "Ca ca!" Tuy là kêu ca ca của mình, nhưng tầm mắt lại nhìn vào Ra On đang cúi đầu đứng cạnh Lee Young.
Khẽ liếc theo tầm mắt của muội muội, Lee Young giả vờ không biết gì lên tiếng hỏi: "A, không phải đây là Eun nhi sao, muội tới đây làm gì?"
Myung Eun chớp chớp mắt, mở miệng giả vờ nói: "Đã lâu không gặp ca ca, nên muốn tìm ca ca trò chuyện."
"Vậy sao? Muội mà cũng có lúc nhớ đến ta à?"
"Đương nhiên rồi, muội muội mà không nhớ đến ca ca thì còn nhớ đến ai nữa? Hôm nay thời tiết rất đẹp. Muội muốn cùng huynh ngồi thuyền dạo hồ, được không?"
"Đi thuyền dạo hồ, nghe ra cũng không tồi. Nhưng mà làm sao đây? Ta cũng muốn chơi lắm, nhưng hiện tại ta đang bận rộn nhiều việc."
Trên mặt công chúa Myung Eun lộ ra vẻ thất vọng: "Vậy sao?"
Khi đó, Lee Young nhanh chóng nói tiếp: "Nếu ta không đi được thì để tiểu tử này đi thay cho ta được không? Tuy là không bằng ta, nhưng nói chuyện với hắn cũng rất thú vị."
Khóe miệng công chúa Myung Eun bất giác nở nụ cười. Nhưng công chúa nhanh chóng che giấu đi, lắc đầu nói: "Không được, muội muốn đi với ca ca, người khác không được."
"Muội cứ đi với hắn đi. Vì buổi tiệc Trung thu lần này, ta thật sự bận đến tối tăm mặt mày."
"Vậy cũng đành chịu thôi. Nhưng mà ca ca, sao huynh lại đối xử đặc biệt với tên hoạn quan đó như vậy?"
"Là vì ta quen tiểu tử ấy trong một mối duyên phận đặc thù, cho nên, ta cũng muốn đối đãi đặc thù với hắn."
"Mặc kệ ca ca đối đãi với hắn thế nào, hắn cũng chỉ là một tên hoạn quan mà thôi."
"Vậy sao? Như vậy cũng đành chịu thôi."
"Nhưng mà nếu ca ca đã bận rộn như vậy, thì thôi bỏ đi. Mặc dù có chút không đủ nhưng cho người kia châm trà hầu hạ một chút chắc cũng được."
Nhìn Myung Eun thể hiện dáng vẻ như miễn cưỡng ban phước cho mình, Lee Young lộ ra vẻ mặt ý vị thâm trường. Người hầu để châm trà rót nước cho công chúa Myung Eun cho dù không có Ra On thì cũng có nhiều người khác. Chỉ riêng đám cung nữ và nội thị hiện giờ đang đứng sau lưng Myung Eun cũng đã hơn 10 người. Cần gì đến lượt Ra On châm trà chứ. Vậy mà muội ấy còn ra vẻ như miễn cưỡng lắm vậy. Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng Lee Young vẫn giả vờ như không biết gì cả, từ từ nhắm mắt lại.
"Được, vậy cứ quyết định thế đi."
Ra On đang đứng sau lưng Lee Young liền để lộ vẻ mặt như sắp khóc, nhẹ nhàng lắc đầu: "Điện hạ..."
"Thế nhé, ngươi ở lại hầu hạ châm trà rót nước cho Eun nhi đi."
"Người thật sự dự định để ta ở lại đây, còn người thì đi mất dạng sao?" Ra On khe khẽ nói nhỏ để đề phòng công chúa Myung Eun nghe được.
"Ta còn có nhiều chuyện phải làm lắm."
"Điện hạ."
"Vậy nhé, ta đi trước đây."
"Thế tử điện hạ!"
Nếu người mà cứ bỏ đi như vậy, đi không đến 10 bước thì chân người sẽ bị lở loét! Tuy là dùng ánh mắt "căm thù" nhìn theo Lee Young rồi rủa xả trong lòng, nhưng đương nhiên là chẳng có tác dụng thực tế nào cả. Lee Young vẫn tiếp tục vờ như không nhìn thấy gì cả, đi ngang qua Ra On rồi đi mất.
***
Một chiếc thuyền nhỏ hiện trên mặt hồ. Chiếc thuyền chỉ đủ chỗ cho hai người ngồi đối diện nhau. Ra On và công chúa Myung Eun ngồi đối diện nhau, giữa họ là một chiếc bàn trà nhỏ xinh. Ra On và công chúa cứ thế bốn mắt nhìn nhau.
Hiện tại rốt cục đã tìm được cơ hội trò chuyện cùng công chúa, trên mặt Ra On tràn đầy nét cười vui vẻ mở miệng: "Công chúa điện hạ."
Nhưng công chúa điện hạ căn bản không thèm để ý đến Ra On. Nàng hừ mũi một cái rồi quay mặt sang hướng khác.
"Xem ra vẫn còn tức giận lắm đây." Ra On nở nụ cười buồn.
Cảm giác mất tự nhiên cứ thế lan tràn. Vì để làm giảm bớt cảm giác xấu hổ, Ra On ngẩng đầu ngước nhìn bầu trời. Nhưng cây phong trên đầu đều nhuộm một màu đỏ của lá, phối hợp với bầu trời trong xanh tạo thành một bức tranh thú vị. Trời xanh xinh đẹp ở trên cao, lá phong đo đỏ thêm đẹp mắt, tai còn nghe thấy nước chảy róc rách. Thật sự giống như đang sống cuộc đời của một thần tiên.
Đã từng có lúc nào Ra On được ngắm nhìn lá phong như thế này chưa? Nghĩ đi nghĩ lại dường như đây là lần đầu tiên. Thời gian thanh nhàn giống thế này cho dù là ở trong mơ nàng cũng không thể mơ thấy được nữa.
"Ngươi thoạt nhìn có vẻ hưởng thụ quá nhỉ."
Tiếng cười như chuông bạc truyền đến lỗ tai của Ra On.
"A, công chúa điện hạ." Ra On vội vàng đem tầm mắt chuyển dời về phía Myung Eun.
Công chúa dùng ánh mắt chỉ vào trà ở trên bàn. Ra On vội vàng rót trà, Myung Eun từ tốn cầm ly trà lên nhấp từng ngụm. Cứ thế một người rót một người uống.
Lúc uống đến ly thứ ba, đột nhiên công chúa hỏi: "Nhưng mà làm sao ngươi quen biết được ca ca của ta?"
"Ít nhiều cũng là vì công chúa mới quen."
"Cái gì?"
"Trước kia khi vẫn còn trao đổi thư với công chúa, lúc còn chưa có cắt đứt liên lạc, có một lần công chúa gửi thư đến nói là muốn gặp mặt Kim công tử. Lúc đó tiểu nhân đã đi thay cho Kim công tử. Tiểu nhân cũng gặp điện hạ vào lúc đó."
Bởi vì chuyện đó, trong một khoảng thời gian dài nàng còn tưởng người qua lại thư từ với Kim công tử chính là Lee Young.
Chờ một chút!
Vẻ mặt Ra On đột nhiên trở nên cứng ngắc. Nghĩ lại thì người trao đổi thư từ với Kim công tử vốn dĩ là công chúa, vậy chuyện Lee Young thích nam nhân
"Không phải đâu." Ra On lẩm bẩm lắc đầu. Chang nội quan chẳng phải cũng đã nói đó sao, điện hạ dường như rất sủng ái Chang nội quan. Nếu như vậy thì điện hạ đúng thật là...
"Là ca ca đi sao? Không nói với ta một câu ư?" Công chúa dùng vẻ mặt kinh hoảng hỏi.
Ra On ngơ ngác gật đầu: "Người không biết sao?"
"Không biết. Như vậy nguyên nhân đột nhiên cắt đứt liên lạc là bởi vì chuyện này sao?"
"Đúng vậy, bởi vì chuyện đó nên không thể tiếp tục viết thư nữa."
"Như vậy... ngươi trở thành hoạn quan cũng là bởi vì ca ca sao?" Myung Eun nhìn chằm chằm vào bộ y phục nội quan trên người Ra On.
"Nói một cách chính xác thì không phải."
"Vậy thì là gì?"
"Thứ nhất là vì lúc đó tiểu nhân cần một khoản tiền rất lớn."
"Khoản tiền lớn?"
"Đúng vậy, có chuyện nên tiểu nhân rất cần tiền."
"Cho nên tự ngươi mong muốn làm thái giám để có tiền ư?"
"Là ta bị lừa. Họ đưa tiền cho ta, đến lúc ta nhận ra sự thật thì đã quá muộn. Là vì lão tiên sinh tiền sử phán nội thị Park Do Young..."
"Park Do Young! Cái lão già này..." Vừa nghe đến tên Park Do Young, Myung Eun đột nhiên đứng bật dậy. Vì vậy, thuyền lập tức mất đi cân bằng, bắt đầu nghiêng qua một bên.
"A, công chúa điện hạ, người không thể đột nhiên đứng lên được."
Ra On vội vàng chộp lấy Myung Eun. Nhưng đã quá muộn, con thuyền vì mất đi trọng tâm mà lật nhào.
"Phù phù phù phù."
"A!"
May mắn là nước không sâu, không có nguy hiểm. Nhưng y phục và tóc tai đều ngâm mình trong nước ướt sũng.
"Công chúa điện hạ, người không sao chứ?" Ra On vội vàng đứng lên hỏi công chúa.
Cho dù nước không sâu nhưng vẫn rất đáng sợ. Nhưng không biết vì sao, Myung Eun tức giận, lảng tránh tay của Ra On.
"Không, không có việc gì."
"Mặt đất rất trơn, ta đến nâng người đứng dậy."
"Không sao đâu."
Liều mạng cự tuyệt tay của Ra On, Myung Eun vội vã tránh xa khỏi hồ sen. Nhưng bởi vì nước làm y phục trở nên nặng nề, lúc công chúa vừa đứng dậy lại bị mất thăng bằng, ầm một cái lại ngã vào trong nước.
"Công chúa điện hạ!" Ra On chạy đến đỡ lấy nàng.
"Không có việc gì, ta không sao." Công chúa Myung Eun liều mạng cự tuyệt sự giúp đỡ của Ra On.
Trong lúc đó, các cung nữ vốn đứng xa xa nhìn hai người họ ngồi thuyền giờ đang hối hả chạy đến.
"Công chúa điện hạ."
"Người không sao chứ?"
Cùng với đủ thứ âm thanh hỏi han, Myung Eun lập tức bị vây kín. Công chúa cao quý có thể sẽ bị cảm mạo. Nhóm thượng cung nhũ mẫu lòng như lửa đốt, vột đỡ công chúa lên lưng, bắt đầu chạy về cung của công chúa.
"Chờ một chút, chút nữa sẽ tốt thôi."
Myung Eun ở trên lương thượng cung ngũ mẫu nói lớn, nhưng dường như nhóm nhũ mẫu bị hoảng sợ nên vẫn một mạch chạy rất nhanh.
Công chúa quay đầu ra phía sau. Bóng dáng Ra On bên hồ sen xa dần.
"Đúng vậy, thì ra là có chuyện như vậy." Công chúa Myung Eun thì thào tự nói, khóe miệng cũng bất tri bất giác lộ ra nét cười. Rốt cục nàng đã biết nguyên nhân vì sao thư tình đột nhiên bị cắt đứt. Tuy là còn chưa biết được nhiều chuyện tường tận, nhưng ít nhất hiện tại có thể xác định được không phải Ra On chủ động đề nghị dừng viết thư.
Là vì tiền sao? Biến thành nội thị cũng là bởi vì bị tiền sử phán nội thị Park Do Young lừa sao? Không biết vì sao, lúc nghe được Ra On nói vậy, cảm giác nặng nề trong lồng ngực nàng bỗng nhiên biến mất. Kìm lòng không được, nàng nở nụ cười.
Nhưng đột nhiên nàng nhớ lại lúc nãy khi y phục của nàng và Ra On đều ướt sũng. Myung Eun lập tức tắt nụ cười, ôm chặt lưng của nhũ mẫu.
***
"Công chúa sẽ không sao chứ?"
Nhìn công chúa đi xa, Ra On thì thào lẩm bẩm. Người nàng run hết cả lên, y phục ướt sũng bị gió lùa vào thật là tê tái quá.
"A a, không chừng sẽ bị cảm mất."
Ra On nhanh chóng chạy về hướng Tư Thiện Đường. Nước nhỏ từng giọt từng giọt xuống trong suốt quãng đường Ra On đi.
***
Hiện giờ đã là buổi tối. Tư Thiện Đường.
Lee Young và Byung Yeon cùng im lặng uống rượu. Không biết có phải vì không có Ra On hay không mà cho dù hai người cùng ngồi đây nhưng Tư Thiện Đường vẫn lâm vào tình trạng tịch mịch yên lặng.
Đánh vỡ sự yên lặng là Lee Young. Lee Young nhấp một ngụm rượu rồi hỏi Byung Yeon: "Tìm được rồi sao?"
Chính là chuyện thăm dò tung tích con cháu đời sau của thủ lĩnh dân loạn Hong Kyung Rae.
"Tìm được rồi, nhưng mà..."
Nói đến đây đột nhiên Byung Yeon dừng lại, trong đầu chợt nghĩ đến Ra On. Kì lạ là trong đầu hắn lại không hiện lên vẻ mặt tươi cười xinh đẹp như mọi khi của Ra On mà lại là ánh mắt như sắp khóc. Giống như muốn rũ bỏ hình ảnh ở trong đầu đi, Byung Yeon lắc lắc đầu rồi nói tiếp: "Người đó đã rời