Lee Young một mình ngồi cạnh chiếc bàn rộng lớn trong Trọng Hi Đường. Ánh mặt trời ngày thu tươi sáng ánh lên gương mặt hắn. Ánh nắng chói chang đủ để hắn nhíu mày, nhưng gương mặt hiện tại của hắn khi nhìn ra ngoài lại hoàn toàn không có phản ứng gì.
Thế giới ngoài cửa sổ rất yên tĩnh. Bầu trời trong xanh cùng những chiếc lá bay lác đác trong gió, những cung nữ và thái giám đang bước từng bước nhỏ yên lặng chỉnh tề đi trong khung cảnh này cũng khiến nó càng thêm thanh bình. Lee Young dùng ánh mắt nhàm chán nhìn phong cảnh ấy, gương mặt đẹp như tượng tạc của hắn không có chút biểu cảm nào.
Trái ngược với gương mặt, những suy nghĩ trong đầu của hắn lúc này lại đang vô cùng rối loạn. Hong Ra On. Ba chữ này cứ luôn xuất hiện ở trong đầu hắn, không cách nào xua đi được. Cái tên đáng yêu cứ mỗi khi mở miệng nói chuyện lại khiến hắn thấy thú vị ấy. Vì tiểu tử ấy, thế giới vốn dĩ hoàn mỹ của hắn đã dần dần sụp đổ.
Từ lúc hắn còn trong bụng mẹ thì đã được định sẵn sẽ được bồi dưỡng để trở thành vương thế tử kế thừa vương vị. Trong lịch sử Joseon không có quá nhiều vương thế tử chính hệ* nên từ nhỏ hắn đã được bồi dưỡng nghiêm khắc, thế giới của hắn chỉ có thể dựa theo cung quy luật lệ, một cuộc sống với tất cả mọi thứ đều phải có quy luật. Ngay cả chuyện đi ngủ, thức dậy, ăn cơm và những chuyện nhỏ nhặt khác thì hắn cũng phải làm thật hoàn hảo. Vương thế tử tuy có được quyền lợi rất lớn, nhưng cũng đồng thời gánh vác nghĩa vụ và trách nhiệm nặng nề.
Hơn nữa, nghĩa vụ ấy cũng bao gồm phải vô tâm. Người muốn trở thành vương thì không thể có trái tim. Trái tim, chỉ có thể để người bình thường có, còn đối với người thống trị ở trên cao thì đó chỉ là vật vô dụng.
Lúc còn rất nhỏ, nhỏ đến hắn cũng không nhớ rõ là lúc mấy tuổi, khi hắn nghe thấy lời này đã rất tức giận. Nhưng thời gian không qua bao lâu thì hắn đã hiểu được, nếu một vị vua có trái tim thì sẽ là chuyện nguy hiểm cỡ nào. Vậy nên, trong quá trình trưởng thành, hắn đã cắt bỏ đi tình cảm bên trong con người mình. Cứ như vậy, từ khi hắn hiểu được cương vị của mình, hắn cũng trở nên vô tâm với hết thảy mọi thứ.
Nhưng sáng sớm ngày hôm nay, giây phút hắn nhìn thấy Ra On ngủ ở bên cạnh mình, lòng của hắn lại dậy sóng. Sự lạnh nhạt hằng ngày lại trở nên hỗn loạn, sự bình tĩnh bình thường lại bị thay thế bởi sự hoảng hốt xa lạ.
Ngay từ đầu, hắn chỉ xem tiểu tử kia như một đệ đệ đáng yêu, cũng không cảm thấy phiền chán khi cứ đường đột gọi hắn là thư sinh Hoa Thảo. Có ở cùng tiểu tử ấy cả một ngày cũng không cảm thấy nhàm chán nên cứ thường xuyên đi tìm. Cứ như thế bất tri bất giác nảy sinh cảm tình, hiện tại một ngày mà không được thấy tiểu tử ấy thì sẽ thấy tò mò không chịu nổi.
Bởi vì tiểu tử ấy mà sự vô tâm của hắn đã biến mất, hắn bắt đầu bận tâm nhiều thứ hơn. Hắn muốn được nhìn thấy khuôn mặt ngủ ngon của Ra On nhiều hơn. Hắn muốn tiểu tử ấy mãi mãi giữ được sự vui vẻ. Và hy vọng nụ cười của tiểu tử ấy chỉ hướng về phía hắn. Trái tim vô tình không biết từ khi nào đã hữu tình, không biết từ khi nào hắn lại có nhiều điều ước mong như thế.
"Thật là ngu ngốc." Cùng một tiếng thở dài, Lee Young thấp giọng tự trách.
Từ bé hắn đã được nghe người khác nói hắn thông minh cơ trí, nhưng xem ra thực tế thì chỉ là trông hắn có vẻ thông minh cơ trí mà thôi. Để một tên nhóc thậm chí cao thì cũng không cao bằng mình, tài trí cũng không bằng mình làm cho bản thân như bị mê hoặc thế này đây.
"Thật là kỳ cục."
Lee Young đột nhiên nhìn về phía ngón tay đang gõ trên mặt bàn của mình. Trên ngón tay như còn vương lại sự ấm áp khi ban sáng hắn vuốt ve gương mặt say ngủ của Ra On. Sáng sớm hôm nay, hắn vì Ra On đang ngủ say mà lần đầu ngủ nướng, không, nói cho chính xác thì phải là giả vờ như đang ngủ nướng.
Không để ý đến Choi nội quan đang lo lắng, Lee Young cứ thể lẳng lặng ngắm nhìn Ra On đang say ngủ ở ngay bên cạnh. Khuôn mặt ngủ say của Ra On ngây thơ như một đứa trẻ. Nhìn tiểu tử này khiến hắn không tự chủ được mỉm cười, cứ thế hắn vừa cười vừa ngắm nhìn khuôn mặt ấy mãi không chán.
Nhưng rồi hắn lại nổi lòng tham. Có một luồng xúc động trong lòng hắn muốn được chạm vào tiểu tử ấy. Muốn được nhẹ nhàng vuốt ve đôi má hây hây, đôi môi đỏ hồng ấy. Tình cảm rạo rực này khiến Lee Young thấy bối rối.
Cứ như vậy qua bao lâu?
Cố gắng bình ổn lại tâm trạng bản thân, hắn lại nhìn Ra On chăm chú. Thấy Ra On ngủ ngon như vậy, đột nhiên hắn thấy bất mãn: "Thật to gan."
Làm cho nền tảng lập quốc của quốc gia này bối rối như vậy mà bản thân lại có thể bình thản ngủ say sưa, thật đáng giận mà. Vậy nên, nửa là vui đùa, nửa là giận thật, hắn liền véo má Ra On.
Ra On nhăn mi lại trong cơn mê ngủ, vẻ mặt phiền chán nhẹ hất tay Lee Young ra. Sau đó liền xoay người quay mặt về phía Lee Young, chính vì cái trở người này mà cả gò má của Ra On liền nằm gọn trong bàn tay của hắn. Xúc cảm mềm mại tựa như đang chạm vào da thịt của thú non mới sinh. Vẻ mặt Lee Young cứng ngắc, mắt hắn cứ dao động liên tục thể hiện sự xao xuyến trong lòng. Ngay thời khắc ấy, hắn nhận thức được lần đầu tiên trong đời hắn muốn có được một thứ gì đó. Hắn muốn toàn bộ mọi thứ của người này, muốn được nắm giữ mọi thứ thuộc về Ra On. Hắn, muốn được chạm vào Ra On nhiều hơn nữa.
Nhưng mà vì sao lại cứ nhất định phải là người kia chứ, cũng không phải là nữ tử, mà lại là một thái giám. Bị chính cái loại ý tưởng hoang đường này làm cho bản thân không khỏi giật mình cười to. Rồi đột nhiên hắn cảm thấy được khát vọng cháy bỏng trong lòng càng lúc càng mãnh liệt, cứ như người đứng giữa sa mạc khát khô cả cổ vậy. Vậy nên hắn liền lao ra khỏi gian phòng, hắn sợ nếu cứ tiếp tục ở cạnh Ra On thế này, có lẽ hắn bị khát vọng cháy bỏng ấy giết chết.
"Thật không ra gì mà."
Cộc cộc. Hắn lại theo thói quen mà lấy ngón tay gõ lên mặt bàn.
Sau đó đột nhiên Lee Young nhăn mi. Rõ ràng lúc nãy ánh nắng mặt trời chói chang cũng không đủ làm hắn nhíu mày, nhưng hiện tại khuôn mặt hắn lại xảy ra thay đổi, chỉ vì thông qua khung cửa sổ rộng lớn kia, hắn nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.
Là Ra On kìa. Ánh mắt trống rỗng của Lee Young ngay lúc này lại như có sự sống trong đó.
Lee Young xúc động đứng lên nhưng lại do dự dừng lại. Lại tới nữa, chẳng hề giống với tác phong của hắn chút nào. Khóe miệng của hắn liền hiện lên một nụ cười chua xót.
Hong Ra On, mỗi lần nhìn thấy tiểu tử kia là liền không khống chế được chính mình. Không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn thích trêu chọc Ra On, nhìn thấy bộ dạng tức giận của tiểu tử này sẽ thấy vui vẻ, thấy Ra On cười hắn cũng cười theo. Còn khi Ra On buồn phiền tức giận, hắn cũng thấy không thoải mái chút nào.
Thì ra khi có trái tim thì lại nặng nề như vậy, tựa như một quả cân ngàn vàng đặt ở trong tim vậy. Khuôn mặt của Lee Young cũng dần trở nên nặng nề như cõi lòng của hắn.
Choi nội quan tiến vào căn phòng yên tĩnh.
"Điện hạ." Choi nội quan ho khan vài cái, lặng lẽ đến gần Lee Young, cúi người bẩm báo: "Đã bảo Hong nội quan về nghỉ ngơi rồi."
"Làm tốt lắm, hắn hẳn là mệt mỏi rồi."
Tiểu tử ấy hôm qua đã đứng cả ngày, dù cơ thể làm bằng thép cũng sẽ thấy mệt mỏi.
Nhưng Choi nội quan lại hiểu lầm ý trong lời nói của thế tử, hai tai lão nội quan đỏ ửng cả lên. Choi nội quan chìm đắm trong sự tưởng tượng của bản thân, ngượng ngùng ho khan vài tiếng. Rồi lão nội quan lại nói tiếp: "Phủ viện quân đại nhân thỉnh cầu được gặp ạ."
"Phủ viện quân?"
Ngoại tổ phụ trên danh nghĩa của hắn.
Trong nháy mắt, ánh mắt của Lee Young lại trở nên sâu thẳm. Hắn đem những tình cảm với Ra On chôn sâu vào tận đáy tim, khi hắn quay đầu nhìn lại Choi nội quan thì trên mặt đã không còn biểu cảm gì cả. Hắn thể hiện sự vô tâm lạnh lùng của bậc thống trị một cách hoàn hảo. Mang theo vẻ mặt như sương giá, hắn gật đầu với Choi nội quan: "Cho vào đi."
Ngay sau đó cửa mở ra, một vị tiên sinh có khuôn mặt khó đoán tiến vào. Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của Phủ viện quân Kim Jo Sun đầy nét tươi cười.
Lee Young đứng lên hành lễ đơn giản với ông ta: "Ngoại tổ phụ tới đây có chuyện gì vậy?"
"Đi ngang qua đây, lại vừa hay cũng có thời gian rảnh rỗi nên đến thăm người. Trong khoảng thời gian này người vẫn khỏe chứ?"
"Cảm giác cũng không có làm gì, nhưng thời gian lại cứ thế trôi qua. Mời ngoại tổ phụ ngồi. Hôm nay ta cần phải gặp một đám người nữa."
"Ha ha ha, đã nghe nói người đang bận rộn tiếp đón đoàn sứ thần từ lâu mà."
"Bởi vì thiếu kinh nghiệm nên có nhiều chỗ chưa được chu toàn."
"Năm tháng sẽ từ từ tích cóp kinh nghiệm cho người. Điện hạ thông minh như vậy tin chắc mặc kệ thế nào người cũng sẽ làm tốt thôi."
"Ngoại tổ phụ tin tưởng ta như vậy, thật khiến ta thêm vững tâm."
"Ha ha ha, sự tin tưởng của một lão già như thần thì có gì đâu mà quan trọng. Nhưng có thể làm cho thế tử cảm thấy vững tâm thì lão già này cũng cảm thấy vui mừng."
Hai người tán gẫu những lời thật dễ nghe, nhưng ánh mắt nhìn đối phương giữa hai người lại không hề đọc được suy nghĩ thật sự.
Choi nội quan bưng trà bánh dâng lên.
Lee Young đưa chén trà qua rồi nói: "Có chuyện gì sao? Ngoại tổ phụ không thể nào không có chuyện gì mà lại đến
"Nào có đại sự gì đâu. Nhưng mà..." Phủ viện quân lại nở một nụ cười khó đoán rồi đưa một quyển sổ nhỏ cho Lee Young: "Có thể xem cái này giúp thần không?"
"Đây không phải là trình tự chuẩn bị cho nghi thức yến hội ngày mai sao? Cái này thì có vấn đề gì?" Lee Young giả vờ không hiểu mà hỏi.
Hắn không thể nào không biết trình tự nghi thức này không hề hợp ý của Kim Jo Sun, bởi vì người ra mệnh lệnh về trình tự chuẩn bị lần này không ai khác mà chính là Lee Young.
"Có câu nói, con người khi già đi sẽ thường hay thấy lo lắng nhiều thứ, ha ha ha, có lẽ do thần già rồi nên cũng bắt đầu thấy lo này lo nọ. Chỗ này, phần thề nguyện trung thành này khiến cho lão thần thấy lo lắng."
"Ví lí do vì phần đó lại tác động đến tâm trạng của Phủ viện quân?"
"Sau khi tiên vương băng hà, quân chủ điện hạ đã đăng cơ. Nhưng bởi vì đăng cơ khi tuổi còn quá nhỏ nên bệ hạ luôn có điều e ngại trong mọi phương diện. Thêm vào đó vào năm Nhâm Thân nghịch tặc Hong Kyung Rae đã dẫn đến phản loạn càng khiến cho bệ hạ chịu kinh sợ." Kim Jo Sun chợt tắt nụ cười nói tiếp: "Lúc xảy ra phản loạn, những người đã ở bên cạnh bệ hạ không phải ai khác mà chính là nhóm trung thần hiện tại. Giờ sao có thể yêu cầu họ thề nguyện trung thành trong bữa tiệc được? Thần thấy như vậy là hành động nghi ngờ lòng trung hành của họ."
"Sao có thể nói là nghi ngờ lòng trung thành được? Sao lại nói ra những lời vô căn cứ như thế? Tiểu tôn chẳng qua chỉ muốn làm mới những nghi thức lễ hội cứ lặp đi lặp lại của trước kia thôi."
"Hiện tại muốn làm mới thì có ích lợi gì sao?" Phủ viện quân lại mỉm cười, một nụ cười thâm sâu đầy hàm ý.
"Vậy sao? Suy nghĩ của tiểu tôn có vẻ có đôi chút bất đồng với Phủ viện quân, ta cho rằng Joseon này phải thay đổi theo cách thức nghiêm khắc hơn. Vương phải giống vương, đại thần phải giống với đại thần, sau này ta dự định sẽ chú ý đến những chế định và quy tắc càng nghiêm khắc hơn nữa để làm cho những người có khiếm khuyết không dám ngẩng đầu lên ở trước mặt vương." Lee Young nhìn Phủ viện quân bằng một ánh mắc sắc bén.
Không khí bỗng trầm mặc nặng nề giữa hai người.
Kim Jo Sun mở miệng phá vỡ sự im lặng: "Một quốc gia mà vương giống vương, đại thần giống đại thần. Nói rất đúng, quả là một ý tưởng hay. Nhưng mà điện hạ, cho dù đại thần có khuyết điểm thì cũng nên biết cách bao dung, đây mới là đức tính chính xác của bậc quân vương."
Ánh mắt như băng tuyết của Lee Young nhìn chằm chằm Kim Jo Sun. Vương thế tử đang tỏa ra cảm giác ấp bách không hề kiêng nể gì Kim Jo Sun cả. Trong lời nói của thái tử đều chứa đầy hàm ý. Sửa lại nghi thức hay nói cách khác, chính là chỉnh đốn lại những hành vi không đúng mực của ngoại thích.
Mí mắt Phủ viện quân bắt đầu co rút, nhưng là một tay lão luyện, lão nhanh chóng điều chỉnh lại sắc mặt rồi ngước lên nhìn Lee Young: "Ha ha ha, không nghĩ tới thế tử còn có ý tưởng sâu sắc như vậy, là lão thần mạo muội rồi."
"Đâu có, mong người thường xuyên đến chỉ điểm nhiều việc cho tiểu tôn."
"Thế tử từ nhỏ đã thông minh cơ trí, kinh nghiệm của lão thần cũng đâu có thể giúp gì đâu nào, ha ha ha. Điện hạ có thể tự tạo dựng lòng tin cho mình, lại còn đường đường chính chính đứng lên như vậy, lão thần rất vui mừng."
"Nếu người có thể nghĩ như vậy thì ta rất cảm tạ."
"Vậy thần xin phép lui xuống."
Lee Young khẽ cúi đầu hành lễ với Kim Jo Sun. Trong nụ cười hai người dành cho nhau có thể cảm nhận được một dòng khí lạnh lẽo.
***
Kim Jo Sun xuất hiện bên ngoài cung của thái tử. Các đại thần đứng đợi hắn ở ngoài lập tức chạy đến.
"Đại nhân, điện hạ nói sao?"
Nghe thấy câu hỏi nọ, Kim Jo Sun lộ ra nụ cười thản nhiên: "Có thể do tuổi còn quá nhỏ nên khó tránh khỏi muốn chống lại thế giới để chứng tỏ mình, nghịch ngợm đôi chút thôi."
"A, ta cũng nghĩ là sẽ như thế. Vậy giờ phải làm sao? Cứ đứng nhìn thôi à?"
"Tuy là vương thế tử của một quốc gia, nhưng với ta mà nói còn là một tôn tử quý giá. Càng là tôn tử quý giá thì lại càng phải dạy dỗ nghiêm khắc."
"Đại nhân có ý gì?"
"Ta suy nghĩ có phải nên để thế tử hiểu là thế giới này không có đơn giản như vậy hay không đó mà."
"Người có diệu kế gì chăng?"
Kim Jo Sun lấy tờ giấy trình tự nghi thức từ trong tay áo ra: "Phải làm cho trình tự nghi thức này trở nên không cần thiết."
Kim Jo Sun quay đầu nhìn một nam tử đang đứng sau lưng lão như một cái bóng.
"Đến chỗ lễ tào, bảo họ chuẩn bị thuyền cho đoàn sứ thần và các đại thần triều đình vào tối nay."
"Đại nhân nói thuyền sao?" Các đại thần không hiểu được mệnh lệnh này của Phủ viện quân.
"Nhìn thời tiết hôm nay thì chắc là trời trong, đi thuyền du sông chắc là sẽ thú vị."
"Chuyện du sông thì có liên quan gì đến việc biến tờ nghi thức trở nên không cần thiết?"
"Chuyện du ngoạn đêm nay có thể kéo dài, chắc là không tham gia được yến hội ngày mai đâu nhỉ."
"Nhưng ngày mai chẳng phải chính là yến hội cho đích thân thế tử chuẩn bị sao?"
"Bây giờ phái người đi xin phép bệ hạ là được."
"Quả nhiên." Trên mặt mọi người lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Nhưng nét mặt của Kim Jo Sun vẫn không hề thả lỏng chút nào, khí thế vừa rồi từ trên người của Lee Young khiến lão thấy băn khoăn.
"Xem ra phải tranh thủ thời gian thực hiện kế hoạch rồi."
Thấp giọng lẩm bẩm xong Kim Jo Sun nhìn thái giám đứng sau nói: "Bây giờ ngươi đi báo cho Mộc thái giám biết có sự thay đổi trong chương trình ngày mai đi."
"Vâng." Rõ ràng họ còn chưa nhận được chiếu chỉ đồng ý của bệ hạ, nhưng hành động của họ lại không hề có sự do dự nào cả.
***
Đồng thời lúc này Mộc thái giám đang ở Phủ nội thị.
Sung nội quan nhìn ra được dường như Mộc thái giám có gì đó muốn nói nên đành cẩn thận mở miệng: "Người có điều gì muốn nói sao?"
"Chuyện đó..." Mộc thái giám bày ra vẻ mặt khó xử.
"Giữa tiểu nhân và Mộc thái giám còn có điều gì không thể nói sao? Xin người cứ nói ra đi."
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau