May Mắn Của Anh Hạnh Phúc Của Em

15: Tôi Chống Cho Cậu


trước sau


Trạch Đường Xuyên ưu nhã ngồi trên ghế sô pha, nhìn người đàn bà chanh chua đứng ở huyền quan trách móc con mình.

Hạ Linh Lung đang muốn lấy lòng hắn bèn kéo tay mẹ mình lại, lắc đầu tỏ vẻ không nên tranh cãi.

Sau này cô làm chủ căn nhà này rồi, bà không phải muốn đến lúc nào thì đến hay sao.
“Ha ha ha.

Ta chỉ nói đùa, nói đùa theo.

Hai con đừng tưởng thật.”
Hạ Chi Nhạ nghe vậy cũng cười trừ, đưa mẹ và em gái mình vào.

Cả hai ánh mắt không giấu được sự tham lam, thèm thuồng nhìn những vật quý giá trong căn nhà.
“Lâu rồi mới đến thăm các con.

Đường Xuyên, Chi Nhạ hai con khoẻ không?”
“Tất nhiên là khoẻ rồi.

Ở đây ăn uống no đủ, không thiếu thốn thứ gì.

Hạ phu nhân không thấy Nhạ Nhạ trắng trẻo mập mềm hơn sao?”
“Ha ha.

Đúng vậy thật.”
Liễu Âm Âm sao có thể không nghe ra mỉa mai trong lời của Trạch Đường Xuyên chứ.

Ý của hắn chính là trước kia bọn họ đối xử không tốt với Hạ Chi Nhai chứ gì.

Nhưng bà không phản bác, chỉ cười trừ hùa theo.

Dù sao đây cũng chính là đối tượng lấy lòng, cây rụng tiền của nhà bà đó.
“Anh Đường Xuyên, nhà anh thật đẹp.

Em học kiến trúc nhìn trang trí nhà anh quả thực là mở mang tầm mắt.”

Hạ Linh Lung vừa mở miệng liền kêu anh Đường Xuyên ngọt xớt.

Bất quá giọng điệu cố tình kéo dài ngọt nị cho đáng yêu khiến Trạch Đường Xuyên nổi cả da gà.
Hạ Chi Nhạ vừa nghe em gái khen nội thất lập tức vui vẻ.
“Ân….

Anh trang trí đấy.

Đường Xuyên cũng bảo là rất đẹp.”
Trạch Đường Xuyên bình tĩnh gật đầu đồng ý lời của cậu.

Trước khi cậu đến thì căn hộ có chút trống trải.

Nhưng dưới tài nghệ của mình và sự cho phép của Trạch Đường Xuyên, Hạ Chi Nhạ đã trang trí, thiết kế các món đồ rất hợp lý, rất đẹp.

Ngay cả Hoàng Vân cũng phải trầm trồ khen ngợi.
Hạ Linh Lung thấy mình vuốt mông ngựa nhầm người thì mấy lời tiếp theo cũng nghẹn ứ trong miệng.

Nàng không biết nói gì nữa cả.

Bình thường nói chuyện với các chàng trai khác đều là họ chủ động lấy lòng nàng thôi.
Liễu Âm Âm thì tinh ranh hơn.

Bà ta quay người hỏi về Hạ Chi Nhạ.

Tuy nhiên lúc nào cũng gần gần xa xa đề cập đến công việc làm ăn của Trạch Đường Xuyên.

Bất quá, Đường Xuyên có thể nghe ra nhưng Hạ Chi Nhạ lại không a.

Cậu vốn không được thông minh mà làm Liễu Âm Âm tức chết.
Đúng lúc này tiếng điện thoại di động của Trạch Đường Xuyên vang lên, anh đành đến thư phòng nghe điện thoại.

Qua mười lăm phút sau trở lại phòng khách, lúc này, anh rất nhạy bén phát hiện được tâm trạng của Hạ Chi Nhạ có phần sa sút.

Không khí trong phòng khách cũng có vẻ gượng gạo.

Trạch Đường Xuyên nhíu mày, hai người phụ nữ này nói gì với cậu ấy vậy.

Nhìn xem, môi cậu ấy bĩu ra chưa kìa.

Liễu Âm Âm và Hạ Linh Lung ngồi quá giờ trưa, uống hết hai ba bình trà mà Trạch Đường Xuyên vẫn không mở miệng mời họ ăn cơm.

Thậm chí anh còn giả vờ ngáp mấy lần, giả vờ lơ đễnh không đáp lại câu chuyện của bọn ho
Vẻ mặt tươi cười của Hạ Linh Lung sắp nứt ra tới nơi.

Nàng không ngờ có ngày mình chịu nhục nhã như thế.

Hạ Chi Nhạ nãy giờ thì vẫn ỉu xìu.
Cuối cùng, thấy tình hình có vẻ căng thẳng, Liễu Âm Âm đành dẫn con gái mình trở về.

Dù sao chuyện quan trọng bà cũng đã nói với Hạ Chi Nhạ rồi, không cần hơn thua một bữa cơm.
Bữa cơm tối nhà họ Trạch diễn ra trong không khí nặng nề.

Hạ Chi Nhạ ăn có mấy đũa rồi nói mệt nên về phòng trước.

Trạch Đường Xuyên cũng thở dài, hắn ta càng chắc chắn họ Liễu kia đã nói gì đó không hay với cậu.
“Trạch tiên sinh, cậu Hạ có chuyện gì sao? Có cần gọi bác sĩ không?”
Dì Thẩm cũng nhìn ra sự khác thường của Hạ Chi Nhạ.

Ngày thường bữa tối cậu cũng ăn bốn năm bát cơm lớn, huống hồ hôm nay có món cậu thích nhất là sườn xào chu ngọt, không chỉ vậy còn phải xơi thêm một cái bánh mochi tráng miệng mới đi ngủ.

Thế mà tối nay cậu chỉ ăn có hai bát cơm trắng, đồ ăn ngon cũng không động đũa.


Bà sợ Hạ Chi Nhạ lại đau dạ dày.
“Không sao đâu dì Thẩm, lát con vào hỏi chuyện cậu ấy.”
Trong phòng ngủ, Hạ Chi Nhạ chỉ để một ánh đèn ngủ vàng, còn bản thân thì chui vào trong chăn đếm đếm tài khoản tiết kiệm của mình.

Chỉ vài chục triệu thôi, chỉ đủ sống mấy tháng thôi.

Số tiền cậu

kiếm được trước lúc về Trạch gia đã bị em gái lấy mất rồi.

Hạ Chi Nhạ trề môi, tức đến phát khóc.

Hức hức… cậu vẫn phải làm việc rồi rời khỏi đây thôi.
Trong thư phòng, sau khi liên hệ phòng kĩ thuật của căn hộ lấy được đoạn ghi âm lúc trưa, Trạch Đường Xuyên hận không thể xé xác mẹ con nhà họ Hạ ra.
“Con phải giúp em con leo lên giường Trạch Đường Xuyên.

Con đừng có vô dụng như vậy.”
“Con chỉ là người gả thay.

Chỗ này của con, vốn là của em con.

Con không giúp cũng được thôi.

Sau này em con làm Nhị thiếu phu nhân Trạch gia rồi, sẽ đuổi mày ra ngoài.”
“Anh dù sao cũng không sinh được.

Kẻ vô dụng như anh, sao lại có mặt trên đời cơ chứ.

Còn tự coi mình là con dâu hào môn thật đấy à.”
“Mày, sao mày chỉ biết lắc đầu hả.

Ngày đó tao nên bóp ch3t mày cho rồi.”
Nhìn đoạn ghi hình, từ đầu đến cuối, Hạ Chi Nhạ đều lắc đầu liên tục dù cho Liễu Âm Âm có chì chiết đến mức nào.

Sống với nhau mấy tháng, anh biết chắc cậu đang chui trong chăn khóc rồi.

Vẫn nên qua an ủi thôi.
Hạ Chi Nhạ đau lòng nằm trong chăn khóc rấm rứt thì nghe tiếng mở cửa.

Bình thường cậu không có thói quen đóng cửa phòng khi đi ngủ nên Trạch Đường Xuyên rất dễ dàng đi vào.

Cậu lập tức nằm im giả vờ ngủ, thậm chí còn giả vờ tiếng ngáy nữa.
“Khò… khò….”
Trạch Đường Xuyên lặng lẽ ngồi xuống giường, cũng không lật chăn ra hay vạch trần chiêu trò ngây thơ của cậu, chỉ nhẹ nhàng tâm sự.

“Chuyện hồi trưa, tôi có biết rồi.

Cậu đừng buồn.

Tôi tuyệt đối không thích Hạ Linh Lung, làm sao tôi có thể thích người cự tuyệt mình nhẫn tâm như thế chứ?”
“Cậu hiện tại trên danh nghĩa là vợ tôi, không cần sợ mấy người nhà họ Hạ.

Bọn họ bất nhân nên chúng ta mới bất nghĩa.

Có chuyện gì đều có Trạch gia chống cho cậu.”
“Sau này hết hợp đồng chúng ta vẫn có thể là bạn.

Tôi nói rồi, cậu học đại học C, lại có tài năng hội hoạ chắc chắn công việc sau này sẽ phát đạt, có của ăn của để.

Không cần dựa vào Hạ gia nữa.”
“Đừng khóc.

Có chuyện gì tôi chống cho cậu.”
Chỉ mấy lời nói, Trạch Đường Xuyên đã nhanh chóng giải quyết hết những khúc mắc lo lắng trong lòng Hạ Chi Nhạ.

Tiếng ngáy không còn nữa thay vào đó là tiếng thút thít khóc.

Trạch Đường Xuyên vẫn không đi, anh vẫn ở bên cạnh, tuy không nói gì nhưng vẫn làm cậu rất an tâm.
Hạ Chi Nhạ vẫn không thò đầu ra khỏi chăn, chỉ có hai chân lén thò ra ngoài do nóng, hai tay cũng lén thò ra ngoài bấu lấy vạt áo của anh.

Trạch Đường Xuyên cũng không ngăn cản.
Chỉ tầm mười lăm phút sau, bàn tay thả lỏng dần, anh mới lén giở tấm chăn lên.

Người phía dưới đã ngủ say, hai mắt hơi sưng tấy vì khóc, miệng mở lớn đớp đớp vì trong chăn thiếu Oxi.

Lúc này mới là khò khò ngáy ngủ thật nè.

Chỉnh nhiệt độ máy lạnh lên một tý, lại diếm chăn kĩ càng cho cậu, hạ thấp ánh sáng của đèm ngủ, Trạch Đường Xuyên mới tiến về thư phòng của mình.
Lời nói tôi chống cho cậu lúc nãy hắn nói, sẽ không phải là lời nói suông..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện