Trạch Đường Xuyên hoàn toàn không hay biết mình bị thư kí lâu năm tính kế.
Lúc này đây, hắn tranh thủ thời gian rảnh vừa ăn canh gà Hạ Chi Nhạ hầm vừa nói chuyện với Hoàn Vũ Cư - ông chủ của Hoàn Thiên.
“Nói đi, cậu chủ bé bỏng đó có gì mà khiến cậu phải mở miệng ra cầu cạnh tôi vậy?”
“Hoàn Vũ Cư, tôi không cầu cạnh, tôi chỉ là đề xuất cho cậu.
Cậu có thể xem xét các bản vẽ của Nhạ Nhạ, sau đó quyết định tuyển hay không là ở cậu.”
Hoàn Vũ Cư bên kia đang vò đầu bức tai với mấy bảng thiết kế của cấp dưới, nghe được Trạch Đường Xuyên nói vậy thì buồn cười muốn chết đi sống lại.
Tên diêm vương mặt lạnh như tiền này mà cũng có ngày đề cử người cho hắn sao.
Chuyện là à nha.
“Sao cậu không để cậu ta làm ở Trạch thị? Nói về mảng thiết kế nội thất, Trạch thị là vua trong ngành này rồi còn gì?”
“Trạch thị không còn tuyển người nữa.
Hơn nữa, cậu đâu phải không biết, môi trường làm việc ở đây phức tạp và áp lực chẳng khác nào đầm rồng hang hổ, tôi không muốn cậu ấy nghĩ vì mình là vợ Trạch tổng nên mới được nhận.
Như vậy không hay.”
“Ha ha ha ha….”
Tiếng cười chói tai xuyên qua màn nhĩ khiến Trạch Đường Xuyên cau mày.
Suýt chút nữa hắn đã phun hết canh gà trong miệng ra rồi.
Tên này từ khi quen biết vẫn cà lơ phất phơ như vậy.
Điều hành quản lý công ty thì không biết mống gì, suốt ngày chỉ vùi đầu trong mấy bản thiết kế.
Nếu không phải năm đó quen biết Trạch Đường Xuyên, Trạch thị rót vốn và cử người điều hành cho thì không biết Hoàn Thiên đã phá sản từ khi nào rồi.
“Trạch Đường Xuyên thế mà lại suy nghĩ chu toàn cho một người như thế.
Được rồi, vẫn như quy trình cũ, ba ngày nữa cậu đưa người đến văn phòng của tớ cầm theo bản vẽ để tớ phỏng vấn.
Nhớ đấy, tớ không cho đi cửa sau đâu.”
“Cậu ấy không cần.”
Trạch Đường Xuyên có tự tin như vậy cũng là vì anh có mắt nhìn người, anh tin tưởng vào khả năng của Hạ Chi Nhạ.
Nếu cậu không có chút tài năng thì dù cho là người anh trân quý nhất, anh cũng sẽ không đề cử.
Hạ Chi Nhạ không biết sắp tới mình sẽ trải qua một chuyện trọng đại thay đổi quỹ đạo cuộc sống của mình.
Lúc này cậu vẫn còn đang mải miết tưới cho mấy bông hoa hồng ngoài ban công.
“Mày phải thật tươi đó nhé hoa nhỏ.”
————————————————————-
Trên bàn cơm, Trạch Đường Xuyên báo tin vui cho Hạ Chi Nhạ một cách đột ngột.
“Thật… thật… không… tôi… tôi sẽ đi phỏng vấn vị trí học việc thiết kế thật hả?”
Trạch Đường Xuyên nhìn cậu háo hức bất ngờ đến mức hai gò má đỏ bừng, miệng há to nhét được cả quả trứng gà thì trong tâm rất thoải mái.
“Ông chủ Hoàn Thiên hẹn ba ngày sau phỏng vấn.
Chi Nhạ, tôi không giúp được cậu chuyện sau này, chỉ có thể lấy cho cậu một cái hẹn mà thôi.”
“Được.
Được rồi.
Tốt quá a.
Cảm ơn anh nhiều lắm Đường Xuyên.”
Có trời mới biết Hạ Chi Nhạ yêu thích thiết kế nội thất như thế nào.
Cậu không có được cơ hội học tập đàng hoàng nên luôn cố gắng trau dồi tri thức.
Không ngờ, ngày hôm nay cơ hội lại đến với cậu.
Hạ Chi Nhạ biết bản thân nhút nhát tầm thường nhưng cơ hội ngàn năm có một này, cậu phải nắm chặt lấy.
“Nhưng mà tôi chỉ tốt nghiệp cấp ba.
Tôi chưa có bất kì….”
“Không quan trọng.
Cậu muốn tôi có thể tạo điều kiện cho cậu học bù.
Nói nhỏ cậu nghe cái này đừng kể cho ai, ông chủ Hoàn Thiên còn chưa tốt nghiệp cấp ba đâu.”
Thấy hai mắt Hạ Chi Nhạ mở to ngạc nhiên, Trạch Đường Xuyên rất chi là vừa lòng.
Nếu Hoàn Vũ Cư biết trình độ học vấn của mình bị thằng bạn lấy ra mua vui cho trai, chắc mấy cọng tóc còn lại trên đầu hắn ta sẽ rụng hết mất.
Được Trạch Đường Xuyên an ủi, Hạ Chi Nhạ lập tức cảm thấy an tâm hơn.
Vừa ăn xong cơm tối, cậu đã chạy vội vào phòng lục trong rương bảo bối của mình ra mấy bản vẽ lúc trước thiết kế.
Nhìn nhìn một hồi cuối cùng lại không thấy ưng ý bản nào, cuối cùng, Hạ Chi Nhạ bày giấy bút, mở máy tính lên chuẩn bị cho buổi phỏng vấn ba ngày tới của mình.
Trạch Đường Xuyên biết đêm nay Hạ Chi Nhạ chắc chắn tập trung tinh thần chuẩn bị cho bài phỏng vấn của mình.
Anh cứ ngỡ cậu sẽ không đến matxa như mọi hôm, ai ngờ đúng giờ