Năm người ngồi trên bàn cà phê, không ai nói chuyện với ai.
À, đúng hơn là Trạch Đường Xuyên thái độ lãnh đạm nhìn ba người đối diện đang xoắn xuýt, còn Hạ Chi Nhạ thì đang nỗ lực tiêu diệt chiếc bánh kem anh vừa gọi ra cho cậu.
“Ồ, cả ba trùng hợp đi dạo TTTM hôm nay luôn sao?”
“Dạ anh trai.
Kha An và Dung Hoạch là bạn đại học của em.
Hôm nay em muốn mua ít đồ nên kéo theo hai người đi luôn.
Không ngờ lại gặp anh trai và… anh dâu ở đây.”
Trạch Đường Xuyên gõ gõ ngón trỏ lên chiếc gậy chống của mình.
Anh không tin lắm lời của Trạch Đường Nghinh nhưng nhìn thấy thái độ của ba người thì có vẻ là trùng hợp thật.
Anh cũng không có gì để nói với họ cả.
Dù sao anh cũng hiểu, cuối tuần đi chơi gặp sếp cũng chả phải trải nghiệm vui vẻ gì.
Nhìn qua Hạ Chi Nhạ đã vét xong xuôi miếng cuối cùng của bánh kem, Trạch Đường Xuyên lúc này mới lên tiếng.
“Nếu không có chuyện gì thì chúng tôi đi trước đây, các cô cậu cứ đi dạo thoải mái.”
Anh một tay chống gậy, một tay nắm lấy tay của Hạ Chi Nhạ đi khỏi quán cà phê.
Kha An vội vàng kêu lên.
“Trạch tổng, anh dừng lại một chút.”
Cô hôm nay trang điểm xinh đẹp, mặc một chiếc váy tao nhã đoan trang đúng kiểu của anh thích chỉ muốn gây ấn tượng cho Trạch Đường Xuyên.
Cơ hội này hiếm hoi lắm cô mới có được, cô phải tận dụng triệt để.
“Cô còn có chuyện gì sao?”
Trạch Đường Xuyên lạnh lùng hỏi.
Anh có thể nhìn thấy trong mắt nữ nhân trước mắt sự tham vọng và gian xảo không nên có.
Hắn không quản Trạch Đường Nghinh qua lại với ai? Bạn bè cô ta có hư hỏng hay không? Chỉ cần đừng đem cái hư đó về nhà là được.
Hai má của Kha Ân đỏ hồng, bộ dáng ngượng ngùng hỏi Trạch Đường Xuyên.
“Trạch tổng, chúng tôi đã đặt bàn ở quán ăn trên tầng.
Giờ cũng trưa rồi, hay là hai người đi ăn với chúng tôi đi.”
Trạch Đường Nghinh cũng vội vàng hùa theo.
“Anh trai cũng lâu rồi chúng ta chưa ăn với nhau bữa cơm hay là…”
Trạch Đường Xuyên không nói hai lời kéo tay chàng vợ của mình đi về.
“Tôi ăn cơm nhà quen rồi, không quen mấy thứ tạp nham bên ngoài.”
“Ây…”
“Trạch tổng…”
“Đừng gọi nữa, Trạch tổng có vẻ khó chịu rồi.”
Đi theo Trạch Đường Xuyên hơn năm năm tất nhiên Dung Hoạch cũng có những hiểu biết nhất định về chủ của mình.
Chuyện này sợ là phải giải thích một hồi đây.
Kha Ân tức giận dậm chân.
Cô hôm nay xinh như vậy mà Trạch tổng không thèm để ý đến chỉ chăm chăm vào tên ngốc nhìn chẳng có gì đặc biệt kia.
“Hừ…”
“Kha Ân, cậu đừng có mơ mộng nữa.
Anh tớ không dễ chơi đâu.”
Nghe Trạch Đường Nghinh nói như vậy trong lòng Kha Ân âm thầm phỉ báng nhưng ngoài miệng vẫn thảo mai hùa theo.
Nếu không phải thân phận tam tiểu thư Trạch gia thì với tình cách ngu ngốc háo thắng này của cô ta, còn lâu Kha Ân mới làm bạn.
Kha Ân chính là lợi dụng Trạch Đường Nghinh yêu thích Dung Hoạch nên mới lấy cớ gán ghép theo đó là bám dính lấy hai người, hòng có cơ hội tiếp cận với Trạch tổng.
Nhưng mà lâu như vậy vẫn chưa có tiến triển gì.
Tức chết đi mà.
Kha Ân về đến nhà tắm rửa xong thì nhắn tin trách móc với Dung Hoạch.
“Sao trưa cậu không nói đỡ cho tớ hả?”
“Cậu đâu phải không biết tính tổng giám đốc.
Anh ấy giận lên thì đáng sợ lắm.
Bỏ đi, Kha Ân à.
Tớ thấy…”
“Cậu là con trai mà sao còn nhát hơn cả tớ thế hả? Tớ nói rồi, tớ nghĩ ra hết kế hoạch rồi.
Cậu chỉ cần tạo được cơ hội cho tớ ở riêng với tổng giám đốc thôi.”
Dung Hoạch bên này xoắn xuýt cực kì mới nhắn lại một chữ Ừ.
Thật ra hắn cũng có chút sợ hãi, nhưng mà, có Trạch Đường Nghinh đang theo đuổi hắn cộng thêm Kha Ân nói ra nói vào khiến hắn không dám quay lại nữa.
Dù sao, hắn cũng không còn đường lui nữa rồi.
————————————————————-
Hôm nay là ngày đầu tiên Hạ Chi Nhạ đi làm.
Cậu xách theo tài liệu, mang balo đựng máy tính, tay phải xách theo cặp lồ ng cơm, đứng trước cửa lúi húi mang giày.
“Nếu thấy đi xe bus bất tiện thì cậu nhớ nói với tôi nhé.”
“Ưm.
Anh đừng lo, lần trước tôi đi thấy ok lắm.
Bye bye Đường Xuyên.”
Thấy Hạ Chi Nhạ vội vàng chạy đi, Trạch Đường Xuyên mỉm cười vẫy tay chào với cậu.
Căn nhà bỗng dưng thiếu mất một người hay líu lo tự dưng trống trải hẳn.
Nhưng Trạch Đường Xuyên biết cậu cũng có thế giới