“Anh Đường Xuyên, anh Đường Xuyên, anh làm sao vậy?”
Hạ Chi Nhạn thấy Trạch Đường Xuyên ngất xỉu cũng không thèm tính toán suy nghĩ gì nữa vội vã chạy ra ngoài.
Trạch Đường Xuyên cũng liều, đầu anh đập xuống sàn nhà sưng to một cục, thậm chí là có trầy xước nữa.
Lộ Tiến Đan làm sao ngờ được sự việc lại tới bước đường này.
Cậu chỉ muốn ôm anh một chút, thổ lộ một chút nhân tiện làm cho Hạ Chi Nhạ hiểu lầm.
Ai có mà ngờ, Trạch Đường Xuyên lại khi không ngất xỉu đâu cơ chứ.
Trạch gia được một phen náo loạn.
Bác sĩ khám cho Trạch Đường Xuyên, trong phòng chỉ có mình anh, ngoài ra bị đuổi ra ngoài hết.
“Bác sĩ Đường, thằng bé bị sao thế? Sao tự dưng ngất xỉu?”
“Haiz.
Nhị thiếu bị lửa giận công tâm, tức quá nên mới ngất xỉu.
Nghỉ ngơi một lát là tốt rồi.”
Mọi người nghe như trong sương mù.
Sao đang yên đang lành lại tức giận công tâm chứ? Duy chỉ có Hạ Chi Nhạ và Lộ Tiến Đan là hiểu rõ mọi chuyện.
Chắc chắn anh bị Tiến Đan k1ch thích nên mới như vậy.
Hạ Chi Nhạ lần đầu trong đời thấy bản thân tức giận đến mức này.
Nếu bình thường cậu sẽ tưởng chừng là hai người có tình cảm với nhau nhưng Đường Xuyên tức giận công tâm như vậy.
Rõ ràng, rõ ràng, là Lộ Tiến Đan không có được mà gây chuyện.
Cậu tiến tới gần Lộ Tiến Đan nãy giờ vẫn cúi đầu, không có cách nào giải tỏa hết uất ức căng thẳng trong lòng mình, nên cuối cùng cho người đối diện một cái tát.
Giọng nói cậu vang lên chắc nịch.
“Anh ấy là chồng của tôi.
Cậu… cậu… không được… không được… ôm anh ấy.”
Hạ Chi Nhạ nói rõ ràng rành mạch những gì mình thấy.
Lộ Tiến Đan ôm bên má bị tát cho bỏng rát, khoé miệng run rẩy không chịu được.
Cậu ta không ngờ Hạ Chi Nhạ lại dùng cách trực tiếp vạch trần tâm tư xấu xa của cậu ở giữa nơi đông người.
Giống như bị lột [email protected] ở nơi thanh thiên bạch nhật vậy.
“Tôi, tôi,… không có…”
“Tôi đã nhìn thấy.
Cậu ôm chặt anh ấy.
Anh ấy tức giận nên mới….”
Lộ Tiến Đan lúc này hết đường chối cãi.
Thật ra cậu cố tình làm như thế cho Hạ Chi Nhạ và đám người hầu thấy, ai ngờ bây giờ lại thành chứng cứ buộc tội cậu ta.
Trạch lão gia tử nghiêm mặt.
“Nhạ Nhạ con vào trong chăm sóc Đường Xuyên.
Lộ Tiến Đan, con đi theo ta.”
Đợi hai người kia khuất bóng, Hạ Chi Nhạ mới vào trong phòng ngồi xổm ở bên giường nhìn anh.
Mặt anh có vẻ tái nhợt, hơi thở đều đều nhưng có vẻ khó nhọc.
Cậu xót xa đến tận đáy lòng.
“Anh mau mau tỉnh dậy a.”
Nói rồi cậu áp má vào bàn tay anh, ngồi suy nghĩ thẩn thờ.
Trạch Đường Xuyên giả vờ ngủ cũng mệt tâm quá trời.
Hắn không ngờ Chi Nhạ lại lo lắng cho mình nhiều như thế.
Hắn muốn ngồi dậy xoa xoa mái tóc dày của cậu, nói với cậu rằng bản thân mình không sao cả.
Nhưng đã lỡ đâm lao thì đành theo lao thôi.
Một lúc sau trong phòng vang lên tiếng ngáy khe khẽ, lòng bàn tay của anh cảm nhận được nhịp thở đều của cậu.
Anh lúc này mới nhẹ nhàng chồm người dậy bế cậu lên giường, sau đó mới từ từ vén chăn nằm bên cạnh.
Hạ Chi Nhạ có thói quen khi ngủ là cứ chu chu chiếc miệng của mình ra.
Bộ dáng đáng yêu đến khó tả làm anh xao xuyến khốn cùng.
Trạch Đường Xuyên nhẹ nhàng đặt ngón tay lên môi cậu sau đó ịn nhẹ lên môi mình.
Bỗng dưng hắn thấy bản thân mình thật ấu trĩ lại có chút hèn mọn.
Lúc cậu tỉnh cũng không dám nói cái gì với cậu.
Dù cho hai người đã có những ngầm hiểu nhưng anh biết cái gì cũng phải có chính thức.
Cậu cứ nằm ngủ ngon còn anh lại say mê ngắm người trong tâm mình nằm ngủ.
“Ưm….”
Hạ Chi Nhạ dụi dụi đôi mắt nhập nhèm của mình.
Cậu theo quán tính nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời đã hơi tối, đồng hồ điểm 6h chiều.
Ấy vậy mà cậu ngủ một giấc thật dài cơ.
Lúc này, Nhạ Nhạ mới phát hiện bên cạnh mình có người.
Trạch Đường Xuyên khoác tay ôm cậu, cậu thì rúc vào lòng của anh.
Cái tình cảnh kì lạ gì đây a.
Ngại ngùng quá đi.
Hạ Chi Nhạ xoắn xuýt không biết nên làm gì.
Lúc này cậu còn không dám thở mạnh nữa là.
Tay của Trạch Đường Xuyên siết chặt cậu vào lòng hơn nữa.
Ở trên đỉnh đầu của cậu dụi dụi rồi vang lên tiếng nói.
“Ngượng ngùng sao?”
Mặt của Hạ Chi Nhạ còn đỏ ửng hơn.
Hai tai cũng đỏ không kém như sắp nhỏ ra máu vậy.
“Sao em lại lên đây vậy?”
“Nếu tôi nói em mộng du bò