Đồng hồ điểm 12 giờ trưa, Trạch Đường Xuyên vẫn còn tập trung vào màn hình máy tính.
Thật ra chuyện công ty không có hắn một hai ngày thì Thư kí Trương vẫn có thể xử lý được.
Nhưng với tính cách cầu toàn quá mức, mọi chuyện vẫn do tay hắn giải quyết thì hắn sẽ yên tâm hơn.
Cộc… cộc… cộc…
Lúc này ở bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thu hút sự chú ý của hắn.
Dì Thẩm biết rõ tính tình của Trạch Đường Xuyên nên không bao giờ làm phiền lúc hắn đang làm việc.
Cơm trưa lúc nào cũng sẵn sàng để lên bàn bất chấp hắn có ăn hay không.
Vậy thì người duy nhất gõ cửa là…
Trạch Đường Xuyên quyết định lơ tiếng gõ cửa đi.
Hắn nghĩ bụng một lát nữa cậu không nghe tiếng đáp trả thì sẽ bỏ cuộc thôi.
Bất quá đó là với người bình thường, còn Hạ Chi Nhạ thì đặc biệt hơn.
Gõ hai hồi không nghe thấy tiếng đáp trả, Hạ Chi Nhạ ghé tai vào cửa nhưng không nghe thấy bất kì âm thanh nào.
Chất lượng cách âm ở đây tốt thật sự.
Thế là cậu ghé tai vào loa bên cạnh nói cho người phía trong nghe.
“Cúc cu… Chi Nhạ gọi Trạch tiên sinh.
Người bên trong có nghe thấy không a?”
Người phía trong cố gắng tập trung gõ bàn phím.
“Cúc **..
cúc cu… là Chi Nhạ a.
Không phải người lạ đâu.”
Trạch Đường Xuyên mím môi, cố hết sức không để ý.
“Cúc cu… cúc **..
cơm trưa có sườn xào chua ngọt a.”
Trạch Đường Xuyên chịu hết nổi rồi liền chống gậy ra mở cửa.
Hắn cũng không ngờ cậu lại là người cố chấp đến vậy.
Thấy cửa mở toang ra, Hạ Chi Nhạ liền nở nụ cười hở tám cái răng.
Ánh mắt xinh đẹp trong sáng nhìn thẳng vào anh khiến mấy lời khó nghe anh định nói ra lập tức nuốt xuống.
“Tôi đang làm việc.
Cậu ăn đi.”
Hạ Chi Nhạ không đủ thông minh để phân tích sắc mặt của người khác.
Theo nhận thức của cậu thì con người phải ăn đủ ba bữa đúng giờ, nếu không sẽ có bệnh đau bao tử.
Cho nên mắt cậu lấp lánh nhìn Đường Xuyên.
Tay thì nắm chặt lấy cánh cửa không đóng lại.
“Ăn đi mà.
Tôi nấu xong rồi.
Ngon lắm.
Ăn nếu không sẽ bị… bị đau bụng đó.”
Trạch Đường Xuyên cảm thấy hơi phiền nên không muốn đôi co với cậu, hắn toang đóng cửa bước vào thì bị cậu chặn lại.
Mặt của Hạ Chi Nhạ đã hơi ửng đỏ, hai mắt rưng rưng.
Cậu ăn nhờ ở đậu nhà người ta nên phải có trách nhiệm cơm nước cho người ta.
Nếu không sẽ bị bố mẹ la.
“Cậu đi ra ngoài.”
Trạch Đường Xuyên to tiếng hơn.
Giọng điệu mang đầy sự tức giận và hung dữ.
Hạ Chi Nhạ lập tức sợ hãi ngồi xuống ôm đầu.
Tay cậu che mặt mình lại nhưng không giấu nổi những giọt nước mắt đang rơi.
Miệng cậu lẩm bẩm.
“Con xin lỗi.
Con xin lỗi đừng đánh con… đừng đánh.”
Trạch Đường Xuyên nhìn thấy tình cảnh này thì ngạc nhiên.
Đang định ngồi xuống an ủi cậu thì dì Thẩm đã vội vàng chạy lên.
Bà nhìn qua tình huống cũng biết cậu Hạ bị tiên sinh mắng.
“Không sao, cậu Hạ đừng buồn.
Con xuống ăn với dì Thẩm đi.”
Ánh mắt bà như có như không trách móc Trạch Đường Xuyên nặng lời.
Rõ ràng biết hoàn cảnh đáng thương của Hạ Chi Nhạ lại bắt nạt người như vậy.
Trạch Đường Xuyên có hơi xấu hổ.
Hắn cũng hiểu dù bản thân mình không cố ý nhưng vẫn đáng trách.
Biết rõ tình huống của cậu, đồng ý cho cậu ở lại nhà nhưng mới ngày đầu tiên đã làm cho người ta khóc.
Lúc này dì Thẩm đã đưa Hạ Chi Nhạ xuống phòng ăn dỗ dành.
Sau bữa trưa, Đường Xuyên mới từ từ mò qua phòng cậu.
Hắn không định qua dỗ đâu nhưng nghĩ tới ánh mắt ngập nước cùng với dáng vẻ sợ hãi lúc nãy của cậu, anh lại thấy hơi áy náy.
Cuối cùng Trạch Đường Xuyên cũng chống gậy đi qua phòng cậu.
“Cộc… cộc….”
Sau khi Hạ Chi Nhạ ăn cơm xong thì đánh một giấc thật sâu.
Cậu lúc nãy khóc xong cũng thấy mệt rồi.
Giấc ngủ của cậu rất sâu nên không nghe được tiếng gõ cửa bên ngoài.
Trạch Đường Xuyên bên ngoài gõ hơn năm lần không nghe thấy phản hồi liền cảm thấy lo lắng vô cùng, kết hợp với thái độ lúc nãy của cậu, anh càng sợ cậu nghĩ quẩn hơn.
Dù sao nhận thức của cậu với thế giới này cũng khác với người bình thường.
“Dì Thẩm, lấy chìa khoá phòng lại đây nhanh lên.”
Chìa khoá vừa mở ra, Đường Xuyên đã chống gậy nhanh chóng bước vào.
Người trên giường ngủ say, lồ ng ngực phập phồng theo từng hơi thở đều đều.
Mái tóc xoắn rối hết cả lên.
Hai tay nắm chặt góc chăn.
Trạch Đường Xuyên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Thì ra là ngủ say nên không nghe tiếng gõ cửa à.
Thấy cậu ngủ an ổn nên Trạch Đường Xuyên cũng không làm phiền, anh liền chậm rãi chống gậy đi ra ngoài.
“Trạch Tiên sinh