Hạ Chi Nhạ đi đến một vùng nông thôn hẻo lánh ít người.
Du lịch nông thôn ở đây khá đơn sơ nhưng khung cảnh yên bình khiến cậu tĩnh tâm rất nhiều.
“Ưm….ưm……”
Tiếng gà gáy bên ngoài đánh thức Hạ Chi Nhạ.
Cậu kiểm tra đồng hồ thì mới có hơn 5h chút, định bụng ngủ tiếp thì bị tiếng gõ cửa bên ngoài đánh thức.
“Cậu Hạ nguyên liệu buổi sáng tôi để trước cổng nhé.”
Hạ Chi Nhạ ngay lập tức bật dậy.
Hôm qua cậu nhờ bác Vương hàng xóm lấy cho mình ít rau củ tự nấu ăn.
Nông dân ở đây dậy sớm ghê.
Homestay Hạ Chi Nhạ thuê chỉ là một căn nhà ngói bình thường trong thôn làng.
Từ khi đến đây, cậu tự mình lo liệu việc nấu ăn.
Ăn xong thì dọn dẹp rồi kê kệ vẽ tranh.
Vẽ thôn làng, vẽ mấy đứa trẻ, vẽ ruộng vườn cây trái.
Mệt mỏi thì nằm dài ra ngủ.
Cuộc đời cậu chưa từng thư thả như thế.
Không cần suy nghĩ bận tâm về chuyện gì, không cần lo lắng làm phiền đến ai, không cần quan tâm cảm xúc của ai cả.
Hạ Chi Nhạ tự do thả hồn mình bay lượn như mây.
Tranh vẽ của cậu vì vậy mà càng ngày càng xuất thần, bán được với giá rất cao.
“Anh vẽ tranh đẹp thật đấy.”
Hạ Chi Nhạ đang vẽ thì bị tiếng nói sau lưng làm giật mình.
Chỉ thấy một cậu bé nho nhỏ, dáng người hơi tròn, đôi con ngươi ngây thơ đứng nhìn bức tranh của anh với ánh nhìn ngưỡng mộ.
Cậu biết đây chính là cháu trai của trưởng thôn.
“Em thích vẽ tranh lắm sao?”
Cậu bé thấy anh mỉm cười thân thiện cũng ngại ngùng tiến lại.
Cậu bé tựa vào chân Hạ Chi Nhạ, nói lời an ủi anh.
“Anh ơi, anh vẽ tranh người này nhiều như vậy.
Có phải là anh rất nhớ anh trong tranh không ạ?”
Hạ Chi Nhạ chớp mắt nhìn cậu bé rồi lại bật cười.
Đúng vậy, không biết từ lúc nào trong tranh của cậu đã ngập tràn hình bóng anh.
Từ tranh chân dung đến tranh ngoại cảnh, đều thấp thoáng dáng của Trạch Đường Xuyên.
Dù cả hai không hề liên lạc nhưng anh như luôn tồn tại xung quanh cậu.
“Bé ngoan, em đoán đúng rồi đấy.
Anh… anh rất nhớ người này.”
“Anh ơi, sao anh nhớ mà không đi gặp? Gặp nhau sẽ hết nhớ thôi.”
“Bởi vì anh còn giận người ta.
Người đó làm chuyện khiến anh rất buồn.
Anh không muốn gặp người đó, nhưng không gặp thì sẽ rất nhớ nhung.
Bé ngoan, nếu là em thì em sẽ làm gì?”
Cậu bé gãi gãi đầu.
Thế giới của người lớn tâhtj khó hiểu làm sao.
Bé cũng không biết làm cách nào.
“Vậy….
Vậy….
Đợi hết giận đi gặp a.”
Hạ Chi Nhạ cũng không trông đợi gì vào lời khuyên của cậu ngóc.
Thế giới người lớn đúng thật là phức tạp rắc rối.
“Nhưng mà anh ấy tên gì vậy ạ? Nếu sau này gặp, em sẽ nói rằng anh rất nhớ anh ấy.
Anh ấy mau tới gặp anh đi.”
Hạ Chi Nhạ suy nghĩ một chút rồi trêu đùa.
“Em cứ gọi ảnh là Tiên tử trong tranh đi.”
Làm sao mà gặp được chứ.
Trạch Đường Xuyên còn bao nhiêu chuyện bận bịu, sao có thể đến vùng quê hẻo lánh này.
Mà không biết lúc này anh ấy đang làm gì nhỉ?
Từ ngày Hạ Chi Nhạ đi du lịch đã được hơn một tháng, mọi người xung quanh những tưởng Trạch Đường Xuyên sẽ bi luỵ không vực dậy nổi.
Ai ngờ chỉ qua một ngày hắn đã cố gắng lấy lại sức sống của mình.
Cắt tóc, cạo râu, ngủ đủ giấc, ăn đủ bữa, cũng thường xuyên đi matxa trị liệu cái chân gãy, công việc ngày càng tốt đẹp thu hút không biết bao nhiêu sự chú ý của mấy tiểu thư quý tộc.
“Con như vậy là mẹ yên tâm rồi.”
Hoàng Vân gắp miếng cá bỏ vào chén con trai, nhìn anh có da có thịt hơn khiến bà rất an lòng.
“Ngày em ấy trở về, con muốn mình hoàn hảo nhất trong mắt em ấy.
Mọi người yên tâm, con không bi luỵ đâu.”
Tuy nói là vậy nhưng Trạch Đường Xuyên vẫn nhớ cậu kinh khủng khiếp.
Khi đi trên đường, mỗi lần nhìn thấy có người đi xe điện đỏ hắn sẽ bất chợt nhớ đến cậu.
Uống trà sữa cũng nhớ đến cậu.
Hắn biết cậu đang ở đâu nhưng hắn lại không dám đến tìm gặp mà ở yên chỗ này vừa đợi cậu vừa gặm nhấm nỗi nhớ, đem kỉ niệm giữa hai người họ lật lên lật xuống.
Nhưng có người không thích để yên cho Trạch Đường Xuyên, bọn họ cứ tìm cách chọc cho hắn phát điên lên vậy.
Trạch Đường Vĩ chính là kẻ ngu xuẩn như vậy.
Trong bữa tiệc tối của Trạch Gia, Trạch Đường Xuyên với tư cách là người thừa kế tương lai tất nhiên cũng phải tham gia.
Những thiên kim tiểu thư nhìn thấy hắn cũng bắt đầu tiến tới bắt chuyện làm quen.
Chuyện thừa kế coi như nắm chắc, nếu được Trạch Đường Xuyên để ý đến chẳng phải là một bước lên mây sao.
Hơn nữa trong giới đang đồn chuyện