Mặc kệ ngoài kia có người xào xáo đau khổ vui mừng ra sao, Trạch Đường Xuyên và Hạ Chi Nhạ vẫn rất chi là hưởng thụ không gian riêng tư của hai người.
Để thoả mãn sở thích trồng rau cỏ của Hạ Chi Nhạ, cả hai đã chuyển từ căn hộ chung cư sang nhà mặt đất có sân vườn.
Nơi đây được thiết kế dành cho các hộ gia đình có tiền vào ở.
Mỗi căn nhà có sân vườn đầy đủ tiện nghi còn đắt gấp hai gấp ba lần một căn chung cư bình thường.
Nghe giá thì Nhạ Nhạ thấy đắt đến líu lưỡi, chỉ là anh ba Thẩm nghe cậu thích liền vung tiền mua cho hai vợ chồng một căn.
Nhạ Nhạ lớn như thế mà đây là lần đầu tiên anh mua thứ gì đó tặng cho cậu.
Nghe thì vó vẻ rất đáng giá nhưng quả thực so với tài lực Thẩm gia thì chẳng thấm vào đâu.
Một buổi sáng như mọi hôm, Hạ Chi Nhạ quẩn quanh tưới nước cho cây trong vườn của mình.
Vườn các nhà giàu khác thì trồng cây cảnh hoa quý, vườn của Nhạ Nhạ lại trồng nào là cà tím cà chua, thêm vài giàn bầu luống rau, thứ quý giá nhất có lẽ là mấy khóm hoa hồng đỏ đang nở rực rỡ xinh đẹp.
Từ khi chuyển đến đây sống, Trạch Đường Xuyên cũng có thêm vài thú vui buổi sáng.
Chính là hắn ta lẽo đẽo theo vợ mình chăm hoa chăm rau, thỉnh thoảng lại trêu đùa em ấy mấy câu khiến em ấy đỏ mặt, mắng hắn là kẻ lưu manh.
“Có là kẻ lưu manh cũng là kẻ lưu manh yêu mình em thôi.”
“Cái anh này.”
Trạch Đường Xuyên thích nhất là đùa giỡn lưu manh với vợ mình.
Nếu không phải không gian vườn tược ở đây là không gian mở, có lẽ hắn đã “thả dê” Nhạ Nhạ rồi.
Từng cái xụ mặt, đỏ tai của Nhạ Nhạ đối với hắn đều có sức hấp dẫn chết người cả.
“Anh đi làm việc đi, để em tưới nốt luống rau này đã.”
“Được, bảo bối.
Anh đi làm việc chăm chỉ, tối nay em thưởng cho anh nhé.”
Vừa nói, Trạch Đường Xuyên liền vỗ mông vợ mình cái bốp, sau đó tức tốc chống gậy đi vào nhà.
Nhạ Nhạ ngượng chính mặt, lấm lét nhìn xung quanh xem thử có ai không.
Anh Đường Xuyên ngày càng quá đáng a.
Nhạ Nhạ càng ngày càng xoắn xuýt hơn nữa.
Hạ Chi Nhạ dự định hái ít cà và rau vào nấu ăn.
Bất quá không biết là do tay cậu chăm không mát hay sao mà chỉ có hoa là mọc tươi đẹp, rau củ quả đều teo tóp hết cả.
Hại cậu bị chồng mình trêu chọc mấy hôm liền.
Nhưng không sao, tối nay cậu sẽ dùng nó nấu món ngon cho anh ăn, để xem anh còn nói gì được nữa.
“Hạ Chi Nhạ.”
Tiếng gọi của nữ nhân khiến Nhạ Nhạ giật mình.
Mất một lúc sau cậu mới định hướng được tiếng gọi đó phát ra từ phía bên kia hàng rào nhà hàng xóm.
“Hạ Chi Nhạ, là tôi, Viên Hạnh Nhu đây.”
Viên Hạnh Nhu? Nhạ Nhạ cố gắng khởi động kí ức của mình một lúc mới nhớ ra đây là người tự xưng thanh mai trúc mã của anh cả cậu ở bữa tiệc hôm đó.
Lúc này cậu mới lại gần hàng rào nhưng vẫn giữ khoảng cách an toàn nhất định.
“Viên tiểu thư, cô gọi tôi…”
“Hạ Chi Nhạ, cậu quá đáng lắm.
Thế mà cậu lại đòi anh trai mình nhượng lại tài sản Thẩm gia cho mình.
Cậu có biết anh ấy vì cậu, vì Thẩm gia đã hi sinh bao nhiêu hay không?”
Hạ Chi Nhạ hoàn toàn ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Cái gì mà gia sản? Từ khi được nhận trở về, cậu hay Trạch Đường Xuyên chưa bao giờ đề cập đến chuyện đó.
Cậu vốn chỉ muốn sống cuộc sống bình dị, không ham gì tài sản Thẩm gia.
“Cô nói dối.
Tôi chưa từng nói…”
“Cậu đừng giả vờ, tôi đã nghe anh Hiểu Hi nói hết tất cả rồi.
Nếu không phải cậu muốn gia sản, sao anh ấy có thể ngậm đắng nuốt cay dâng cả cơ ngơi mình xây dựng cho người không biết gì như cậu chứ.
Hạ Chi Nhạ, tôi cứ tưởng cậu là người tốt.
Ai có mà ngờ, cậu lại ham vinh hoa phú quý như vậy.”
Vừa dứt lời, không cho Hạ Chi Nhạ thời gian phản bác, Viên Hạnh Nhu đã vội vàng lủi đi.
Nấp ở một góc tường, lúc này cô ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Căn nhà hàng xóm Nhạ Nhạ chính là nhà cậu ruột cô ta nên Viên Hạnh Nhu mới có cớ đi đến, tiếp cận Hạ Chi Nhạ.
Từ ngày bị bắt xin lỗi nhưng không thành, Viên gia và Thẩm gia bắt đầu không ưa nhau ra mặt.
Viên Hạnh Nhu đi khắp nơi nói Thẩm Hiểu Hi bạc tình khiến mẹ Thẩm tức giận muốn chết.
Nhưng có là như vậy,