Chuyện của Viên Hạnh Nhu đã qua một thời gian.
Mối quan hệ của Nhạ Nhạ với người nhà họ Thẩm càng thêm khăng khít gắn bó.
Cậu cũng không quan tâm Viên tiểu thư bị Trạch Đường Xuyên xử lý thế nào, ác giả ác báo, gieo nhân nào ắt gặt quả đó mà thôi.
Dạo này Nhạ Nhạ thỉnh thoảng về nhà mẹ đẻ ăn cơm, ngủ lại khiến Trạch Đường Xuyên càng thềm nguy cơ.
Lúc hai người nằm trên giường thủ thỉ với nhau.
Cậu nói rằng bây giờ mình đã có nhà mẹ đẻ, nếu cãi nhau với anh có thể xách balo đi về rồi.
Cho nên mối lần Hạ Chi Nhạ về nhà họ Thẩm ngủ lại, Trạch Đường Xuyên lại lẽo đẽo đi theo.
Chuyện này khiến hai ông anh vợ cũng không được vui cho lắm.
Khoe ân ái từ nhà riêng sang nhà vợ.
Không tính để ai sống à.
Hôm nay Hạ Chi Nhạ đang lang thang đi dạo trong TTTM với mẹ Thẩm.
Vẫn nói con út là tri kỉ cấm có sai.
Hai đứa con trai lớn không lúc nào có đủ kiên nhẫn tháp tùng bà đi mua sắm cả.
Từ khi có Nhạ Nhạ rồi, mẹ Thẩm như tìm được người đồng hành mới, cậu lúc nào cũng sẵn lòng đi dạo TTTM mua đồ với bà, hơn nữa còn có khiếu thẩm mỹ hơn hai thằng oắt con kia nữa.
“Nào, Nhạ Nhạ con xem chiếc áo này có đẹp không?”
“Mẹ, chiếc áo này rất đẹp.
Màu sắc cũng hợp với mẹ nữa.”
Nhân viên bán hàng bên cạnh ngưỡng mộ mỉm cười.
Thật ít khi thấy mẹ cùng con trai lớn như vậy đi dạo với nhau, cậu trai lại có vẻ rất biết ăn nói nữa.
Chỉ là trên ngón áp út tay trái có chiếc nhẫn to thế kia, chứng tỏ đã kết hôn rồi.
Thật đáng tiếc a.
Mẹ Thẩm liên tục chọn thêm vài món đồ nữa cho người trong nhà, lúc này bà bỗng nhiên chú ý đến ánh nhìn của con trai út nhà mình.
Nhạ Nhạ đang nhìn một gia đình ăn kem ở cửa hàng bên cạnh.
Một gia đình nhỏ có bố có mẹ và một cậu con trai nhỏ dường như chỉ mới 3 tuổi.
Ánh mắt của Nhạ Nhạ dịu dàng một cách lạ thường.
Mẹ Thẩm sao có thể không hiểu cho được.
Bà nhẩm tính thời gian.
Chi Nhạ và Đường Xuyên lấy nhau cũng hơn năm năm.
Tuy bà chưa bao giờ thấy cả hai đề cập đến nhưng có vẻ như cả hai đều rất thích con nít.
Đặc biệt là Nhạ Nhạ, lúc nào thấy con nít cậu cũng nhìn với ánh mắt thích thú ngưỡng mộ.
Bây giờ thời đại phát triển, không mang thai hộ thì có thể nhận con nuôi.
Hai đứa kinh tế cũng dư dả ổn định.
Mẹ Thẩm quyết định thúc đẩy một chút.
Bà biết khuất mắc trong lòng con mình là gì a.
Thế là trong buổi họp mặt thông gia hai bên ăn tối, mẹ Thẩm chủ động đề cập đến chuyện này.
Không khí trên bàn ăn lập tức trở nên nghiêm túc hơn.
Mỗi người đều giữ một suy nghĩ riêng.
Trạch Đường Xuyên nắm chặt bàn tay Nhạ Nhạ ở dưới bàn.
Tuy chuyện mang thai hộ ở A quốc khá phổ biến nhưng cả hai đều không muốn có một người phụ nữ nào chen vào giữa hai người họ.
Anh nghiêng về suy nghĩ nhận con nuôi hơn.
Anh tin vào khả năng và tình cảm của hai sẽ biến căn nhà của họ thành gia đình thật sự.
Nhạ Nhạ cũng nhận được tín hiệu từ Đường Xuyên.
Bỗng nhiên hốc mắt cậu đỏ lên.
Thật ra từ hai ba năm trước cậu đã tính chuyện nhận con nuôi rồi.
Cậu thậm chí còn để dành một khoản tiền làm chi phí nuôi con.
Nhạ Nhạ muốn nuôi một đứa trẻ, đứa trẻ đó sẽ gọi cậu là ba nhỏ, gọi Đường Xuyên là ba lớn.
Cả ba sẽ cùng vun đắp một gia đình nho nhỏ.
Nhưng những gia tộc gia thế như nhà họ Trạch thì chuyện nhận con nuôi không phải chuyện đơn giản.
Ở Trạch gia, máu mủ ruột rà vẫn rất quan trọng.
Đó là chưa kể Trạch Đường Xuyên là người thừa kế của gia tộc.
Cho nên mấy năm qua Nhạ Nhạ muốn mà không dám nói.
Nhà họ Thẩm thì luôn ủng hộ ý kiến của Hạ Chi Nhạ.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Trạch lão gia tử.
Trạch Hùng lớn tuổi, quyền lực dù chuyển nhượng phần lớn cho Trạch Đường Xuyên nhưng mọi người ở đây đều hiểu.
Các quyết định của quan trọng liên quan đến con cháu trong nhà đều phải thông qua ý kiến của ông.
Ông đang nắm chặt cây gậy, đăm chiêu vô cùng.
Không khí trên bàn trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ.
Nhạ Nhạ tim đập mạnh lo lắng.
“Nuôi một đứa trẻ rất khó