Khi Lương Tranh và Chu Húc đến nơi, dì và chú Chu đã chờ ở đó rồi.
Chu Ngữ Chức vừa thấy Lương Tranh đến, liền cười vẫy tay với cô, "Tranh Tranh, mau tới đây."
"Dì." Lương Tranh vội đi tới, bị Chu Ngữ Chức kéo tay ngồi xuống bên cạnh bà.
Tối nay ăn cá. Trước đây cũng đã từng đến nhà hàng cá này, ăn rất ngon.
Chu Ngữ Chức nói: "Vốn dĩ muốn gọi con cuối tuần đến ăn cơm, nhưng mà hôm nay A Húc lại trở về sớm hơn dự tính, dì nghĩ nhà hàng cá này cách trường học con không xa, liền quyết định hôm nay đến đây ăn. Lát nữa cơm nước xong, lại bảo A Húc đưa con trở về."
Lương Tranh vội nói: "Không cần không cần, trường học cách chỗ này không xa, con đi bộ về cũng không mất nhiều thời gian."
"Đi bộ cũng phải mất 20 phút." Chu Ngữ Chức nói.
Lương Tranh cong môi cười cười, vô thức nhìn đến Chu Húc ở đối diện.
Chu Húc không nhìn cô, anh dựa lưng vào ghế, rũ mắt đang xem điện thoại.
Lương Tranh xấu hổ thu hồi tầm mắt, cùng dì Chu nói chuyện phiếm.
Cơm nước xong, tính tiền xong ra ngoài đã 8 giờ.
Chú Chu nói: "A Húc, con đưa Tranh Tranh trở về trường học, ba và mẹ con đi đến nhà ông nội bên kia."
Chu Húc ừ một tiếng.
Chú Chu và Chu Húc mỗi người lái một chiếc xe tới, Lương Tranh tiễn chú và dì Chu lên xe, đứng ở xa vẫy tay tạm biệt.
Chu Ngữ Chức ngồi ở ghế phụ, ấn cửa sổ xe xuống, nói với Lương Tranh: "Tranh Tranh, cuối tuần tới nhà ăn cơm, dì làm món sườn heo chua ngọt mà con thích ăn."
"Cảm ơn dì." Lương Tranh cười,mắt cong cong nói cảm ơn, chờ xe của chú Chu đã đi xa, mới quay đầu lại, nhìn về phía Chu Húc.
Chu Húc đứng ở bậc thang ven đường, khi cô quay đầu lại, đúng lúc đụng phải ánh mắt của Chu Húc. Cô theo bản năng tươi cười, vừa định nói chuyện, ai ngờ Chu Húc không để ý cô, trực tiếp đi đến trước xe, mở cửa rồi ngồi vào trong.
Lương Tranh lặng lẽ khép miệng, đi tới mở cửa ngồi vào ghế phụ.
Chu Húc kéo cần số, Lương Tranh ngồi một chỗ, nhìn đường phía trước.
Im lặng một lúc,cô mới nói, "Làm phiền anh."
Chu Húc vẫn không để ý cô.
Lương Tranh cũng lại im lặng.
Cả đường trầm mặc, mười phút sau, xe dừng lại trước cổng trường học.
Lương Tranh nhanh chóng tháo dây an toàn, sợ chậm trễ thời gian của Chu Húc, cô mở cửa xuống xe, khom người, cách cửa sổ xe vẫy tay với Chu Húc, "Tôi đi đây,cảm ơn anh,lái xe chú ý an toàn."
Chu Húc nghiêng đầu nhìn cô một cái, ừ một tiếng, lại thu hồi tầm mắt.
Lương Tranh nhìn chằm chằm anh, thấy Chu Húc không có ý định trả lời cô, liền biết điều không nói gì nữa, đứng thẳng dậy, vòng qua đầu xe, đi vào bên trong trường học.
Chu Húc đậu xe ở chỗ đó, vẫn chưa đi.
Anh nghiêng đầu, cách cửa sổ xe, ánh mắt nặng nề nhìn bóng dáng xa xa của Lương Tranh.
Nhìn không biết bao lâu, chờ anh lấy lại tinh thần,mới phát hiện chính mình đang làm cái gì, không tự giác cau mày.
Anh xoay vô lăng nửa vòng, lái xe rời đi.
Nửa giờ sau, anh lái xe đến quán bar của anh họ Dương Thăng.
Hôm nay vừa trở về, Tần Tống và Dương Thăng hẹn anh gặp mặt.
Khi đến nơi, Tần Tống và Dương Thăng đã ở trong.
Dương Thăng nhìn thấy Chu Húc, hô lớn: "Anh! Bên này!"
Chu Húc đi qua, ngồi xuống ghế sofa.
Tần Tống gọi rượu cho Chu Húc, anh nói: "Mình lái xe."
Anh ngước mắt nhìn bartender nói: "Một cốc nước trắng."
Quán bar này bởi vì chi phí cao, người không quá nhiều, cho nên yên tĩnh. Âm nhạc nhẹ nhàng chậm rãi vang lên.
Tần Tống cùng Chu Húc nói chuyện phiếm, hỏi anh: "Các cậu ở lại bao lâu a? Tháng mấy trở về đó?"
"Giữa tháng 4."
"Nhanh như vậy?" Lại hỏi: "Vậy khi nào lại trở về?"
"Tháng sáu."
"Vậy cũng tốt, đến lúc đó bọn mình cũng được nghỉ."
Chu Húc ừ một tiếng.
Anh vừa dứt lời, ngước mắt lên liền nhìn thấy Dương Thăng ngồi ở đối diện ôm điện thoại ngây ngô cười.
Dương Thăng gần đây yêu đương, cả tối đều ôm điện thoại ngồi một chỗ tán gẫu WeChat, cười giống như kẻ ngốc.
Tần Tống nhìn không chịu nổi, đá anh một cái, nổi cáu cười, "Cậu mẹ nó có thể bình thường được hay không? Miệng cười kéo đến tận mang tai rồi."
"Cậu thì biết cái gì." Dương Thăng mặt kiêu hãnh nói.
"Chết tiệt, cậu đi ra ngoài thì đừng có nói cậu quen biết bọn này."
Dương Thăng cười hì hì, "Kia sao có thể a, chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên,là anh em tốt."
"Ai mẹ nó cùng cậu là anh em tốt."
Chu Húc ngồi dựa vào ghế sofa, nhìn Dương Thăng,rồi lại nhìn về phía Tần Tống, "Cậu ta mỗi ngày đều như vậy?"
Tần Tống nói: "Đúng vậy, mẹ nó cùng với trúng tà giống y xì nhau."
Dương Thăng cuối cùng cũng tán gẫu xong, cất điện thoại đi, nói: "Thích một người chính là như vậy a,mình nếu không như vậy mới là không bình thường."
Chu Húc nhìn anh, đột nhiên hỏi,"Cảm giác như thế nào?"
"A?" Dương Thăng bị hỏi đến ngốc, chưa kịp phản ứng lại, "Cái gì cảm giác như thế nào?"
Chu Húc nhìn anh, giọng điệu thờ ơ,không chút để ý, hỏi: "Thích một người, cảm giác như thế nào?"
"Trong đầu luôn nghĩ đến cô ấy, mỗi ngày đều muốn gặp cô ấy, hận không thể một ngày 24 tiếng đồng hồ đều ở bên nhau." Dương Thăng nói, bỗng nhiên tò mò, anh đến gần Chu Húc, "Như thế nào anh, có yêu thích ai rồi à?"
Chu Húc nhìn anh một cái, rất lạnh nhạt nói: "Không có."
Anh cầm cốc nước trên bàn lên, uống một ngụm.
Dương Thăng lại ôm điện thoại cùng bạn gái nói chuyện phiếm.
Tần Tống cùng anh họ Dương Thăng uống rượu.
Chu Húc dựa vào ghế sofa, chống tay lên đầu, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đang nghĩ chuyện gì đó.
Nhưng cặp mắt kia đen nhánh nặng nề, ai cũng không nhìn ra anh đang suy nghĩ gì.
Khi Chu Húc về nhà,đã gần rạng sáng. Ba mẹ còn chưa về, anh không bật đèn, trực tiếp đi đến tủ lạnh cầm lon bia, đi lên lầu.
Vào phòng ngủ cũng không bật đèn, đi thẳng đến ban công, ngón tay mở nắp lon bia, chống tay ở trên lan can ban công, ngửa đầu uống bia.
Bia vào cổ họng, không hiểu sao lại nhớ tới sân trượt tuyết buổi tối ngày hôm đó.
Nụ hôn kia có nhàn nhạt vị bia.
Anh chống tay ở trên lan can, nhìn ra xa, ánh mắt sâu thẳm giống như màn đêm đen, không biết đang suy nghĩ gì.
Điện thoại ở túi quần rung lên.
Anh lấy ra, nhìn ID người gọi, ấn nghe.
"A Húc, về nhà chưa?" Người gọi tới là Chu Ngữ Chức.
Chu Húc ừ một tiếng, "Về rồi."
"Vậy được,con nghỉ ngơi sớm một chút,có thể mẹ và ba con đêm nay trở về."
"Ân, chú ý an toàn."
"Được, yên tâm đi."
Cúp điện thoại, Chu Húc cúi đầu nhìn màn hình điện thoại,như bỗng nhiên nghĩ đến cái gì.
Anh click mở album, ảnh đầu tiên chính là ảnh chụp của Lương Tranh. Là ngày hôm đó anh như bị ma xui quỷ khiến lưu về máy.
Ảnh chụp Lương Tranh mặc một cái áo khoác mùa đông màu trắng, tóc uốn dài nhìn rất đẹp, tùy ý rơi trên vai,gương mặt nhỏ nhắn lộ ra từ một bên của gói đồ
ăn vặt mà cô đang cầm trên tay, tay phải hướng vào ống kính giơ tay chữ V, tươi cười sáng lạn.
Chu Húc nhìn bức ảnh này rất lâu, ngón tay click mở nút xóa ảnh, lại ở chỗ xác định xóa ảnh do dự rất lâu, đấu tranh tư tưởng một hồi,cuối cùng vẫn là không xóa,anh rời khỏi album,khóa điện thoại,đi về phòng.
......
Giữa tháng 4 Chu Húc phải về trường học, gần đây Tần Tống mỗi ngày đều hẹn anh chơi bóng.
Ngày đó gần 6 giờ,bọn họ ở nhà hàng bên ngoài trường học của Tần Tống ăn cơm, chuẩn bị ăn xong lại đi chơi bóng.
Mới vừa đi vào, Chu Húc liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lương Tranh ngồi ở bên cửa sổ ăn cơm.
Ngồi đối diện cô là một nam sinh, là nam sinh lần trước anh nhìn thấy ở cổng trường.
Dương Thăng a một tiếng, "Kia không phải là tiểu mỹ nữ lần trước chúng ta gặp được ở tiệm cơm Tây sao, thật khéo a, lại có thể gặp được ở chỗ này."
"Phạm vi trường học lớn như vậy, gặp được cũng không có gì ngạc nhiên." Tần Tống nói, tùy ý đi đến trước một bàn, kéo ghế dựa ra ngồi xuống.
Chu Húc ngồi xuống chỗ đối diện,tạo thành một góc nghiêng với vị trí của Lương Tranh, vừa vặn có thể thấy bóng lưng cô.
Dương Thăng ngồi xuống sau, quay đầu lại nhìn, "Vậy kia đoán chừng chính là bạn trai cô ấy đi? Lớn lên nhìn cũng được."
Chu Húc ngước mắt liếc anh một cái, biểu tình rất nghiêm túc, nói, "Không phải."
"A?" Dương Thăng sửng sốt, hỏi: "Sao cậu biết là không phải?"
Tần Tống cũng rất kỳ quái, "Đúng vậy, sao cậu lại biết là không phải?"
Giọng điệu Chu Húc rất thờ ơ,lạnh nhạt nói: "Mình biết cô ấy."
"A?" Dương Thăng càng kinh ngạc, "Không phải đâu, lần trước ở tiệm cơm Tây, hai người các cậu nhìn không giống quen biết nhau a."
Chu Húc nhìn anh một cái, hiếm khi giải thích một câu, "Con gái của bạn tốt của mẹ mình."
Dương Thăng bừng tỉnh, nga một tiếng, "Khó trách lần trước ở tiệm cơm Tây bộ dáng hai người nhìn nhau không quen biết,chắc không thân."
Chu Húc ngước mắt nhìn anh, không nói chuyện.
......
Các nam sinh ăn cơm rất nhanh, ăn xong liền đi.
Bên cạnh nhà hàng có một cửa hàng tiện lợi, Chu Húc đi vào mua nước.
Tần Tống cùng Dương Thăng mỗi người cầm một chai, trả tiền xong, ba người cùng nhau ra ngoài.
Mới ra đến cửa, liền nhìn thấy Lương Tranh và Lý Khê vừa nói vừa cười từ nhà ăn đi ra.
Tần Tống nhìn thấy, hỏi, "Cậu xác định hai người họ không phải mối quan hệ nam nữ? Mình nhìn còn rất xứng đôi a."
Chu Húc ánh mắt nhìn chằm chằm bóng dáng Lương Tranh và Lý Khê, anh phiền lòng nhíu mày, trả lời một câu, "Không biết."
Mọi người chơi bóng rổ xong,từ sân thể dục đi ra đã là hơn 9 giờ tối.
"Đi đây." Ra khỏi sân thể dục, Chu Húc chào một tiếng, đi ra ngoài trường.
Buổi tối hơn 9 giờ, đúng lúc là thời điểm kết thúc tiết tự học buổi tối,bên ngoài trường học có rất nhiều người.
Chu Húc đậu xe ở gần trường học của Lương Tranh, anh băng qua đường, đi qua một con phố ăn vặt, khi chuẩn bị đi qua đường cái, liền nhìn thấy Lương Tranh cầm một ly trà sữa, trong tay còn xách theo 3 ly, đi từ một tiệm trà sữa ra.
Lương Tranh cũng nhìn thấy anh, cô có chút ngạc nhiên, "Chu Húc."
Cô gọi anh, chạy chậm đến, "Sao anh lại ở chỗ này?"
Lúc này cô mặc một cái áo len mỏng màu xanh da trời, bên trong là áo sơ mi trắng cổ viền hoa, quần jean sáng màu, tóc buộc đuôi ngựa cao.
Chu Húc nhìn chằm chằm cô, nói: "Chơi bóng."
"Ha ha, tôi cũng đoán vậy." Lương Tranh cười rộ lên, đôi mắt cong cong, đẹp đến mức làm người nhìn vào có hơi hoảng hốt.
Chu Húc nhìn cô, hỏi: "Cô đi một mình sao?"
"Đúng vậy." Lương Tranh nói: "Tôi mới từ thư viện ra, giúp các bạn cùng phòng mua trà sữa."
Chu Húc rũ mắt nhìn xuống trà sữa trong tay cô.
"Anh thì sao, phải đi về ——" Lương Tranh còn chưa nói xong, phía sau có mấy người đùa giỡn, không biết ai hơi đụng phải cô, cô sợ tới mức kêu một tiếng, bỗng nhiên không kịp phòng bị ngã vào trong lòng Chu Húc.
Chu Húc theo bản năng ôm eo cô.
Lương Tranh ngẩng đầu, ánh mắt hai người đụng phải nhau.
Khoảng cách quá thân mật, gần đến nỗi cô có thể thấy rõ ràng đôi mắt của Chu Húc.
Đôi mắt anh rất đen, sâu thẳm giống như cổ đàm.
Lương Tranh nhìn anh, trong phút chốc, nhịp tim của cô như ngừng đập.
Chờ cô phục hồi tinh thần, lập tức lùi lại, "Xin lỗi anh."
Chu Húc liếc nhìn cô một cái, tay tự nhiên đút vào trong túi quần, giọng điệu rất lạnh nhạt ừ một tiếng.
Lương Tranh đột nhiên không biết nói gì, vì thế cô cười cười, "Kia...... Tôi đi trước?"
Chu Húc rất bình tĩnh nhìn cô một cái, ừ một tiếng.
Lương Tranh cười vẫy tay với anh, sau đó liền xoay người đi qua đường cái.
Chu Húc đứng ở chỗ đó, nhìn chằm chằm bóng dáng của Lương Tranh một lúc.Cho đến khi điện thoại ở túi quần rung lên, anh mới thu hồi tầm mắt, nhận điện thoại, đi về phía trước.
~~~
Chương 16 is coming...