Chu Húc đi thẳng ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại sự im lặng đến đáng sợ, từ trên xuống dưới không ai dám lên tiếng.
Chu lão gia “độc tài” trong nhà đã quen, là biểu tượng quyền lực tối cao của dòng họ, từ trước tới nay chưa từng có một ai trong nhà dám chống đối lại ông.
Nhưng Chu Húc lại hết lần này đến lần khác đối nghịch với ông, ai cũng biết tính cách anh kiêu ngạo, nhưng không ngờ rằng có thể ra đi quyết tuyệt đến thế.
Tất cả công văn và tài liệu trên bàn trà đều bị hất đổ, lão gia tử tức giận đến độ nghiến răng nghiến lợi.
Trong phòng khách không có lấy một tiếng động dư thừa, không ai có gan ho he nửa lời.
Lão gia tử đang nổi trận lôi đình, có ai không sợ chết mà đến hứng mũi chịu sào cơ chứ, người nào người nấy chỉ hận mình không có khả năng tàng hình.
Chu Ngữ Chức lại gần rót cho ông một chén trà, nhỏ nhẹ khuyên bảo, “Ba à, cái tính A Húc nó thế, ba đừng tức giận với nó, lại ảnh hưởng đến sức khỏe thì không tốt.”
Bà còn định nói, chuyện định hôn với Triệu gia, thôi thì hủy đi.
Nhưng bây giờ, đối diện với cơn giận của ba chồng, bà lại không biết phải mở lời thế nào.
Lão gia tử “Hừ” một tiếng, không đáp mà gọi, “Văn Tu, theo ba lên lầu.”
Văn Tu chính là ba của Chu Húc. Sắc mặt ba Chu nghiêm trọng, đứng dậy theo cha gia đi lên lầu.
Chu Ngữ Chức nhìn theo bóng lưng chồng mình mà cũng lo lắng theo.
Đến tận khi bóng Chu lão gia đi khuất, mọi người mới thở phào một hơi.
“Chị dâu này, bạn gái A Húc là ai thế? Chị với anh cả cũng không biết à?” Người lên tiếng là vợ của lão Nhị.
Chu Ngữ Chức vẫn bình tĩnh ngồi đó, không trả lời.
“Thực ra thì em thấy cô tiểu thư Triệu gia kia cũng không tệ đâu, dáng dấp xinh đẹp, A Húc cũng nên thử tiếp xúc xem sao.”
“Đúng đấy đúng đấy, giờ thằng bé còn trẻ, quen bạn gái cũng không chắc đã định một đời, chuyện sau này ai mà nói trước được.”
“Ngữ Chức này, bạn gái Chu Húc là con gái nhà nào thế? Điều kiện gia đình thế nào? Con gái bây giờ nhiều thủ đoạn lắm, chỉ muốn đi đường tắt để bay lên đầu cành làm Phượng hoàng thôi.”
“Mọi người nghĩ nhiều rồi.” Chu Ngữ Chức sắp nhịn không nổi cơn tức, nói: “Cô bé đó rất tốt, không phải kiểu như mọi người nghĩ đâu.”
“Biết người biết mặt không biết lòng, tôi nói này, môn đăng hộ đối vẫn hơn.”
“Nói phải, tôi thấy Triệu Văn Anh cũng là một cô gái tốt, giỏi giang lễ phép hiểu chuyện, lần nào về nước cũng mua quà đến thăm chúng tôi.”
“Ừ, lần trước con bé còn mang cho tôi...”
Mọi người lại được dịp xôn xao bàn tán, Chu Ngữ Chức ngồi nghe chỉ thấy phiền chán, bèn xách túi đi ra ngoài.
Chu Húc ra khỏi nhà ông, trên đường về nhà thì gọi điện cho Lương Tranh.
Khi đó Lương Tranh đang ở siêu thị mua đồ ăn, nghe thấy chuông điện thoại vang lên liền lấy ra xem, thấy tên người gọi hiện trên màn hình, vui vẻ nghe máy: “Tiệc tối kết thúc rồi à?”
Cô vừa nghe điện thoại vừa vừa nhặt cây bông cải xanh lên xem xét.
Chu Húc “Ừ” một tiếng, hỏi lại: “Em đang ở đâu?”
“Đang ở siêu thị, không phải chúng mình định mời cơm đó sao, nên đi mua thêm ít đồ.” Lương Tranh bỏ cây cải vào trong xe đẩy, “Anh thì sao? Đang ở đâu đấy?”
“Đang trên đường, cứ ở trong siêu thị chờ anh, mấy phút nữa anh tới.”
Ngày mai là sinh nhật Lương Tranh, hai người bàn với nhau nấu một bữa cơm ở nhà Chu Húc rồi mời mọi người đến.
Cô đi quanh quanh trong siêu thị đã hơn nửa tiếng, nhưng vẫn chưa mua được đủ.
Lúc Chu Húc tới, cô đang đứng ở quầy khoai tây.
“Anh tới nhanh thế?” Vừa ngẩng đầu lên đã thấy Chu Húc, Lương Tranh cong môi cười ngọt ngào.
Chu Húc đáp: “Lúc gọi cho em đã sắp đến rồi.”
Anh nhìn vào trong xe đẩy, “Mua xong hết chưa?”
Lương Tranh chọn mấy củ khoai ngon cho vào trong xe, rồi lại kéo tay Chu Húc đi tiếp, “Vẫn chưa, còn phải mua cá nữa, Thiến Thiến thích ăn.”
Hai người ở trong siêu thị đến tận khi gần đến giờ đóng cửa mới đi ra thanh toán.
Đã là 11h, một tay Chu Húc xách đồ ăn, một tay nắm lấy tay Lương Tranh, “Em đói không? Có muốn ăn gì không?”
“Không đói, em mới ăn ở trường lúc hơn 8h.” Cô vốn định chờ Chu Húc về
cùng ăn cơm, nhưng anh bất ngờ gọi bảo có việc, dặn cô ăn cơm trước. Thế nên cô mới ra ngoài ăn tối với Phùng Thiến rồi mới về nhà.
Chu Húc gật đầu, dắt tay Lương Tranh băng qua đường, đi thẳng về nhà.
Về tới nhà, Lương Tranh để Chu Húc cho đồ vào tủ lạnh. Nhưng mua hơi nhiều, hai người phải xoay xở dọn dẹp sắp xếp lại mới để vừa.
Xong xuôi, Lương Tranh hơi khát, cô lấy nước cam trong tủ lạnh ra uống. Nhưng nắp vặn chặt quá, loay hoay một lúc lâu Lương Tranh vẫn không làm nó suy chuyển được, “Chu Húc, vặn nắp cho em với.”
Chu Húc rửa tay đi tới, cầm lấy bình nước cam trong tay cô, dễ dàng mở được nắp, “Không có tiền đồ.”
Lương Tranh đá anh một cái rồi ngửa đầu uống một ngụm.
Cánh tay Chu Húc vòng qua vai Lương Tranh, lấy một lon bia ra.
Đang mở lon thì phát hiện Lương Tranh đang vừa nhìn anh vừa cười khẽ.
Chu Húc hơi cau mày, “Sao thế?”
Lương Tranh vẫn cười, “Chu Húc, sao trên người anh lại có mùi của phụ nữ thế?”
Chu Húc lườm cô một cái, lông mày nhíu càng chặt, “Nói linh tinh.” Anh cầm lon bia, đi ra khỏi bếp.
Lương Tranh nhanh nhẹn theo sau, “Em ngửi thấy thật mà, có mùi như kiểu nước hoa của phụ nữ ấy.”
Chu Húc ngồi trên ghế salon, Lương Tranh cũng ngồi xuống bên cạnh. Tay cô quàng qua vai Chu Húc, ghé đầu lại gần anh, vừa cười vừa hỏi, “Có phải tiếc tối nay có rất nhiều cô gái xinh đẹp không?”
Chu Húc cũng nhìn cô, đáp: “Không có hứng thú nên không chú ý.”
Lương Tranh cười khúc khích, ánh mắt vẫn nhìn thẳng Chu Húc, hỏi tiếp: “Vậy em thì sao? Em có xinh đẹp không?”
Ánh mắt Chu Húc đảo nhanh trên khuôn mắt cô rồi vội vàng rời tầm nhìn, chẳng nói chẳng rằng.
Lương Tranh được nước lấn tới, sáp lại càng gần, cười với anh ngọt như rót mật, “Chu Húc, em có xinh đẹp không?”
Cuối cùng Chu Húc cũng chịu đối mặt với cô, hồi lâu sau mới thỏa hiệp, “Xinh đẹp.”
Lương Tranh vui sướng ôm lấy cổ anh, thơm một cái thật kêu.
Chu Húc nhìn cô, ánh mắt anh sâu thẳm, dường như đang cố để che giấu một tâm sự khó nói.
Lương Tranh nhìn anh, “Anh sao thế Chu Húc? Trông anh có vẻ không vui?”
Ngay từ lúc mới gặp cô đã chú ý tới điểm này, tâm trạng của Chu Húc hôm nay có vẻ không tốt lắm. Cô phủ bàn tay mình lên tay anh, “Công việc gặp khó khăn gì à?”
Bàn tay Chu Húc rộng lớn bao trọn lấy tay cô, cái siết chặt có phần gấp gáp, nhưng anh chỉ nhìn cô chứ không nói thêm điều gì.
Lương Tranh ngồi lại chon gay ngắn, dùng hai tay ấp lấy bàn tay của Chu Húc, “Công việc của anh em không hiểu, anh không nói cho em biết vì sao anh phiền muộn, em cũng không biết phải an ủi anh thế nào. Nhưng mà, em sẽ luôn ở bên cạnh anh.”
Cô tiến lại gần, đặt một nụ hôn thật dịu ngọt lên má Chu Húc, “Chu Húc, anh đừng buồn nữa nhé.”
Cổ họng Chu Húc đắng chát, nghèn nghẹn như có thứ gì chắn ngang, bỗng nhiên anh không thể nói được thành câu nữa.
Ánh mắt vẫn khóa chặt Lương Tranh, thật lâu sau mới khàn giọng đáp: “Anh ổn mà.”
Lương Tranh nở một nụ cười tươi như nắng hạ, “Vậy là tốt rồi.” Cô chân thành nắm tay Chu Húc, giọng nói vô cùng nghiêm túc: “Nếu anh có tâm sự thì cứ nói với em nhé, có thể em nghe không hiểu hết được, nhưng em sẽ làm cho anh vui vẻ.”
Nhìn cô mà yết hầu Chu Húc như căng lên, hồi lâu sau mới khẽ gật đầu, “Được.”