Hôm đó là thứ 7, Chu Húc ra ngoài gặp đối tác, Lương Tranh ở nhà tăng ca, tỉ mỉ ngồi chỉnh sửa hồ sơ vụ án. Cô vừa làm xong thì Chu Nha gọi điện thoại đến, hỏi cô có nhà không?
Lương Tranh vui vẻ nói: “Chị có. Sao thế?”
Chu Mầm hứng khởi đáp: “Vậy em qua tìm chị. Chờ em. Em đến ngay đây!”
Vừa cúp điện thoại, thì 3p sau chuông cửa vang lên.
Lương Tranh xuống lầu mở cửa, cười nói: “Em đúng là nhanh như chớp.”
Chu Nha cười hì hì, đáp: “Đương nhiên rồi.”
Cô ngó vào trong phòng khách, nhìn một vòng: “Anh đâu chị? Không có nhà ạ?”
“Anh ấy ra ngoài gặp đối tác rồi, chắc tối mới về.”
“Vậy thì tốt quá!” Chu Nha kích động kéo Lương Tranh đến trước ghế sofa ngồi xuống, lôi lễ phục trong chiếc túi mang theo ra: “Chị dâu tối chị theo em đi tham ra vũ hội đi.”
Lương Tranh hiếu kì: “Vũ hội gì?”
Chu Nha vừa lấy lễ phục ra vừa kể: “Là vũ hội mừng một tạp chí thời gian thành lập tròn 1 năm, em đi một người cô đơn lẻ bóng lắm, chị đi cùng em nhé.”
Cô bé lôi kéo tay Lương Tranh: “Dù sao hôm nay anh họ em cũng không có nhà, một ngày đẹp trời thế này chị ở nhà một mình thì buồn chán lắm.”
Lương Tranh muốn nói: TUYỆT ĐỐI KHÔNG NHÀN TÍ NÀO. Cô cũng còn một đống giấy tờ, tài liệu phải hoàn thành.
Nhưng mà không phải không thể ra ngoài tầm 1,2 tiếng. Cô cầm lấy váy dạ hội Chu Nha cầm đến: “Đây là đồ em mang cho chị?”
“Đúng ạ! Em vừa dạo phố thì thấy bộ này, cảm thấy cực kỳ hợp với chị nên mua tặng chị đó.”
Chu Nha kéo Lương Tranh lên lầu: “Đi! Chúng ta lên thử xem vừa vặn không!”
Đây là một chiếc váy màu hồng, đường may tinh tế, chất vải voan mỏng nhẹ, nhiều lớp xếp chồng lên nhau, như ngàn cánh hoa, vừa đẹp, vừa thanh nhã. Làn da Lương Tranh tương đối trắng, dáng lại cao gầy, eo nhỏ, người mỏng, lưng hồ điệp (1) cân đối, khí chất thanh lệ, nụ cười ngọt ngào, vô cùng phù hợp với chiếc váy này.
Lương Tranh thay xong đứng trước gương, Chu Nha giữ chặt tay cô, mắt mở lớn, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, không chớp mắt, trầm trồ tán thưởng: “Ông trời ơi, đẹp đến nín thở luôn rồi. Chị dâu, bộ váy này đúng là sinh ra là dành cho chị.”
Lương Tranh bật cười: “Thôi tâng bốc quá đà đi cô nương.”
Lương Tranh đi tham gia vũ hội cùng Chu Nha. Trước khi đi không quên nhắn tin cho Chu Húc báo tối cô không ăn cơm nhà, để anh tự ăn ở bên ngoài.
Đêm nay Lương Tranh quả thực là đẹp đến kinh diễm. Đến nơi tổ chức vũ hội, vừa bước xuống xe đã có vô số ánh mắt dán chặt trên người cô. Vào trong đại sảnh, thi thoảng lại có một vài quý ông bước đến bắt chuyện.
Chu Nha cười đến chảy nước mắt, kéo tay Lương Tranh tinh nghịch nói: “Anh em mà ở đây chắc tức chết trong vại dấm mất.”
Lương Tranh cầm một đĩa bánh trên bàn, từ tốn ăn bánh gato: “Vậy hôm nay em may mắn đấy, bằng không nếu A Húc ở nhà, vậy thì em tập xác định rồi.”
Chu Nha kỳ quái hỏi: “Sao lại tập xác định ạ?”
Lương Tranh nheo mắt, đầy ẩn ý nói: “Ai bảo em dẫn chị đến đây!”
Chu Nha: “… Anh ấy là người không nói đạo lý thế ư??”
Lương Tranh cười: “Em đoán xem.”
Chu Húc là một cái bình dấm chua điển hình, một người đang ghen tuông còn nói đạo lý gì chứ.
Chu Nha yên lòng nói: “Đúng. Việc này chỉ có trời biết, đất biết, chị em ta biết. Anh ấy không biết được đâu.”
Nhưng mà người tính không bằng trời tính, nói trước, bước không qua.
Hơn 10h, Chu Húc xong việc, muốn đến đón Lương Tranh.
Lúc đó Lương Tranh đang cầm đồ uống nhâm nhi, nhìn Chu Nha đang khiêu vũ vui vẻ.
Thấy một cô gái xinh đẹp, quyến rũ như thế, đương nhiên cánh mày râu nào có thể không rung động. Một anh chàng cầm rượu vang đi đến mời cô một ly.
Lương Tranh lễ phép từ chối: “Thật xin lỗi, tôi không uống được rượu.”
Chàng trai kia cũng là một quý ông đường hoàng, không cưỡng ép cô,
chỉ cười thành thật nói: “Tôi đã chú ý cô cả đêm. Cô quả thực rất đẹp. Không biết cô là thiên kim nhà nào? Trước giờ tôi chưa từng thấy cô.”
Lương Tranh còn chưa kịp lên tiếng, sau lưng đã truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Nhà ai liên quan đến anh sao?”
Lương Tranh xoay người, thì thấy một người đàn ông anh tuấn lạnh lùng, âu phục đen, giày da, thần thái thoát tục, khí chất cao quý đi đến.
Cô cố nên cười, Chu Húc lườm cô một cái, ánh mắt như nói: HAY LẮM! EM CÒN DÁM CƯỜI.
Anh đi đến, người đàn ông kia giường như quen biết anh, cười lịch lãm, chào hỏi: “Chu tổng, ngọn gió nào đưa anh đến đây vậy? Không phải cậu nói hôm nay bận không thể ghé qua sao?”
Chu Húc lạnh lùng liếc anh ta một cái, nhàn nhạt đáp: “Tôi đến đón vợ tôi.”
Vừa nói vừa nắm tay Lương Tranh đi lên.
Lương Tranh nín cười, hỏi anh: “Anh xong việc rồi à?”
Chu Húc liếc cô một cái, nhàn nhạt gật đầu.
Người đàn ông kia có chút ngạc nhiên, mãi một lúc mới phản ứng lại, cười nói: “Thảo nào tôi cứ băn khoăn mãi, trước giờ chưa từng cô gái đẹp như cô ấy bao giờ, ra là phu nhân nhà Chu Tổng.”
Chu Húc không có nhẫn nại ở đây nói chuyện với người kia, lạnh nhạt nói: “Tôi đi trước đây.” Sau đó nắm tay Lương Tranh rời đi.
Lương Tranh không nhịn nổi nữa, bật cười, Chu Húc nhíu mày nhìn cô, thái độ cực kỳ không vui.
Lương Tranh cười đến chảy nước mắt, kéo cánh tay anh, nói đùa: “Anh đừng vội ăn giấm. Vợ anh được hoan nghênh như thế chẳng phải rất tốt sao, điều đó chứng tỏ mắt nhìn của anh cực kỳ tốt.”
Chu Húc lườm cô một cái, mặt vẫn nhăn nhó, khó ở như khỉ ăn gừng: “Ý em là anh phải cảm ơn em.”
Lương Tranh cong mắt, tinh nghịch nói: “Không cần cảm ơn.”
Chu Húc: “...”
“Anh.” Chu Nha nhảy xong chạy đến tìm Lương Tranh, kết quả vừa đi đến lập tức thấy ông anh “băng sơn mỹ nhân” nhà mình.
Cô vội vàng tiến đến: “Anh! Không phải hôm nay anh phải gặp mặt, bàn chuyện với đối tác sao? Sao lại ở đây ạ?”
Chu Húc lạnh lùng nhìn cô bé: “Ai cho em kéo chị dâu đến mấy chỗ bát nháo này.”
Chu Nha trợn trừng hai mắt, vô tội nói: “Không có nha, sao vũ hội lại là chỗ bát nháo được ạ?”
Chu Húc trầm giọng: “Làm xong bài tập chưa? Không ở trong trường chăm chỉ học hành, suốt ngày ham hố mấy chỗ náo nhiệt, ồn ào! Có phải em nhàn quá rồi không?”
“Em…”
“Trừ một tháng tiền tiêu vặt. Tháng sau ở lại trường học chăm chỉ học hành, không cần về nữa.”
Chu Nha mở to hai mắt nhìn anh, vừa định giải thích, Chu Húc liền quay người, kéo Lương Tranh rời đi.”
Chu Nha không thể tin nhìn bóng lưng ông anh trai nhà mình.
Chị dâu nói đúng. Đúng là một kẻ không biết nói đạo lý.
Trên đường về nhà, Lương Tranh ngồi trên xe cười ngặt nghẽo.
Chu Húc dựa lưng vào ghế lái, nhìn cô cười đỏ cả mặt, rốt cục không nhịn nổi nữa, kéo cô lại sát bên mình, nheo mắt: “Em cười đủ chưa?”
Lương Tranh lắc đầu, cô cười đến không còn hơi mà nói ra lời nữa: “Chu Húc, anh có biết dáng vẻ ghen tuông của anh đáng yêu cực kỳ không?”
Chu Húc xụ mặt nhìn cô, Lương Tranh vừa cười, vừa vươn tay xoa xoa mặt anh.
Chu Húc kéo tay cô xuống, nhanh chóng chế trụ môi cô.