【 Ngụy Vô Tiện nằm trên giường gỗ của hắn, Giang Yếm Ly cúi đầu đang đọc sách, thấy hắn tỉnh lại, lông mày nhàn nhạt từ từ giương lên, đặt sách xuống, kêu: "A Tiện."
Ngụy Vô Tiện kêu: "Sư tỷ!"
Hắn miễn cưỡng bò dậy từ trên giường, tứ chi đã hết nóng, mà vẫn nhũn ra, cổ họng hơi khô. Ngụy Vô Tiện hỏi: "Ta đã trở về? Ta thoát ra động ngầm khi nào? Là Giang thúc thúc dẫn người tới cứu ta sao? Lam Trạm đâu? Giang Trừng đâu?"
Cửa gỗ vừa mở, một tay Giang Trừng cầm một hũ sứ màu trắng đi tới, quát: "Kêu la cái gì!"
Lúc mắng xong, hắn chuyển hướng Giang Yếm Ly: "Tỷ, canh ngươi nấu. Ta giúp ngươi lấy."
Giang Yếm Ly nhận lấy hũ sứ, múc những thứ bên trong ra một chén con. Ngụy Vô Tiện nói: "Giang Trừng, tiểu tử ngươi lại đây!"
Giang Trừng nói: "Làm gì? Ngươi tới quỳ xuống cảm tạ ta sao?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Bảy ngày mới dẫn người tới, ngươi định giết ta chắc?"
Giang Trừng nói: "Vậy ngươi chết chưa? Người hiện tại nói chuyện cùng ta là ai?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Từ Mộ Khê Sơn về Vân Mộng nhiều nhất chỉ cần năm ngày."
Giang Trừng nói: "Ngươi bị ngu à? Chỉ tính thời gian về, không tính thời gian đi? Huống chi lúc đi, ta còn phải lãnh người đi khắp núi đồi tìm cây đa già kia, đào cái động ngầm bị bọn Ôn Triều phá hỏng, bảy ngày đã cứu ngươi ra, mang ơn đội nghĩa đi!"
Ngụy Vô Tiện nghĩ lại thật sự đã quên tính thời gian đi, nhất thời cạn lời, nói: "Hình như có chuyện như vậy. Nhưng tại sao Lam Trạm không nhắc ta?" 】
Giang Trừng cũng nhất thời cạn lời: "Lúc ấy sao ta không phát hiện quan hệ giữa ngươi cùng Lam Vong Cơ không thích hợp."
"Nếu ngươi có thể phát hiện, có đến nỗi độc thân như bây giờ sao?" Ngụy Vô Tiện chằm chọc.
Thực tốt, hôm nay cũng là một ngày Giang tông chủ muốn đập Ngụy Vô Tiện.
【 Giang Trừng ngơ ngẩn đứng tại chỗ, nửa ngày, nhìn thoáng qua Ngụy Vô Tiện, đột nhiên quay đầu đi ra ngoài.
Ngụy Vô Tiện nói: "Giang Trừng!"
Giang Trừng không trả lời, mới mấy bước đã đến hành lang. Ngụy Vô Tiện chỉ còn cách lăn xuống giường, lết thân thể vừa chua xót vừa cứng ngắc đuổi theo kêu: "Giang Trừng! Giang Trừng!"
Giang Trừng chỉ lo vùi đầu đi trước, Ngụy Vô Tiện giận dữ, nhào lên một phen bóp chặt cổ hắn: "Nghe thấy còn không trả lời! Thiếu đánh!"
Giang Trừng mắng: "Lăn về giường ngươi nằm đi!"
Ngụy Vô Tiện nói: "Không được, chúng ta nói rõ ràng đi! Mấy lời lung tung, xằng bậy, quỷ quái, ngàn vạn lần ngươi không thể tin."
Giang Trừng lạnh lùng thốt: "Mấy chuyện lung tung, xằng bậy, quỷ quái?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Những lời đó nói ra còn bẩn miệng. Cha mẹ ta đều là người có tên có họ, ta không muốn người khác xem ta là tên mù!"
Hắn khoác vai Giang Trừng, kéo hắn đến bên lan can gỗ trên hành lang cùng nhau ngồi xuống, nói: "Chúng ta cứ mở rộng cửa lòng mà nói, không cần biệt biệt nữu nữu giấu trong lòng. Ngươi là thân sinh nhi tử của Giang thúc thúc, gia chủ tương lai của Giang gia. Cho nên Giang thúc thúc đối với ngươi càng phải nghiêm khắc."
Giang Trừng nghiêng mắt nhìn hắn. Ngụy Vô Tiện lại nói: "Nhưng ta lại không giống vậy, ta là nhi tử nhà người khác, cha mẹ là bằng hữu tốt của Giang thúc thúc, đương nhiên hắn đối với ta phải khách khí một chút. Đạo lý này ngươi khẳng định minh bạch."
Giang Trừng hừ nói: "Hắn đối ta không phải nghiêm khắc, chỉ là không thích."
Ngụy Vô Tiện nói: "Nào có ai không thích thân sinh nhi tử của mình? Ngươi đừng suy nghĩ vớ vẩn! Những cái tin đồn ba hoa đó, ta thấy một cái thì đánh một cái, đánh đến mẹ bọn họ cũng không nhận ra."
Giang Trừng nói: "Chính là có. Hắn không thích mẹ ta, theo đó cũng không thích ta!" 】
"A Trừng." Giang Phong Miên thở dài, ôm Ngu phu nhân cùng Giang Trừng vào trong ngực, "Là ta sai, ta cho rằng tương lai còn dài, cho nên không có sớm bày tỏ tâm ý mình."
"Hừ! Ngươi biết sai thì tốt, về sau ngươi càng phải đền bù cho ta!" Gương mặt Ngu phu nhân ửng đỏ, nhưng vẫn ngạo kiều như cũ.
"Tuân lệnh, phu nhân."
Nhìn ba người ôm nhau, Ngụy Vô Tiện rũ mi xuống.
Không phải Giang thúc thúc sai, là ta sai, là ta hại Giang gia, lúc đầu thật sự cho rằng tương lai còn dài. Nghĩ như vậy Ngụy Vô Tiện đột nhiên nghĩ tới, mình tựa hồ còn chưa nghiêm túc đi nhận sai trước mặt bọn họ.
【 "Tương lai ngươi làm gia chủ, ta làm cấp dưới của ngươi, giống như phụ thân ngươi cùng phụ thân ta vậy. Cô Tô Lam thị có Song Bích thì Vân Mộng chúng ta có Song Kiệt! Cho nên, câm miệng đi. Ai nói ngươi không xứng làm gia chủ? Ai cũng không thể nói như vậy, ngươi cũng không được. Dám nói chính là tìm đánh!" 】
A! Vân Mộng Song Kiệt..
Giang Trừng vành mắt đỏ bừng nhìn về phía Ngụy Vô Tiện căn bản không dám nhìn bên này.
Đã bảo là Vân Mộng song kiệt, đảo mắt lại sụp đổ.
【 Hơn mười Ôn gia tu sĩ mặc gia bào thái dương chói chang nối đuôi tiến vào. Mà phía sau những tu sĩ này, một nữ tử y phục rực rỡ chầm chậm lay động mặt đất đi vào.
Nữ tử này dáng người thướt tha, dung mạo quyến rũ, đôi mắt ngậm nước, môi như lửa đỏ, trên môi có một nốt ruồi đen rất nhỏ, là một mỹ nữ rất xuất sắc. Chỉ là quanh thân toàn vòng ngọc châu báu, phảng phất như hận không thể đem một cửa hàng trang sức cùng sủng ái của quý nhân đối với ả mặc hết trên người, rất là thô tục. Đúng là Vương Linh Kiều lần trước ở Mộ Khê Sơn bị Ngụy Vô Tiện đánh một chưởng hộc máu.
Vương Linh Kiều cong môi cười, nói: "Ngu phu nhân, ta lại tới rồi."
Ngu phu nhân mặt vô biểu tình, tựa hồ cảm thấy cùng ả nhiều lời một câu đã vấy bẩn miệng mình. 】
Đâu chỉ là bẩn miệng.
Nhìn nữ nhân này đứng ở địa bàn Liên Hoa Ổ, mọi người đều có một mong muốn đuổi người này ra ngoài, lại dùng nước hung hăng súc rửa nơi ả đã đứng mấy chục lần, nếu có thể dỡ miếng đất kia xuống rồi một lần nữa đắp lại càng tốt.
【 Một bên ả đi, một bên chỉ chỉ trỏ trỏ, tựa như nơi này là hậu hoa viên nhà ả. Ngu phu nhân không ngừng cau mày, Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng nhìn thấy đều hoài nghi nàng sẽ tùy thời bùng nổ giết người. 】
Ngu phu nhân một chưởng tát vào đầu Giang Trừng: "Ở trong lòng ngươi, nương là hình tượng như vậy?"
Giang Trừng: "..."
Nương, sao ngài sẽ có hình tượng như vậy, trong lòng ngài không rõ sao? Ngài để ta trả lời như thế nào?
【 "Ngươi bắt đệ tử của Vân Mộng Giang thị ta đến tột cùng làm cái gì."
Vương Linh Kiều nói: "Ngu phu nhân vẫn nên cùng tiểu tử kia phân rõ giới hạn cho thỏa đáng. Hắn rắp tâm hại người, đã bị ta bắt được tại chỗ, đưa đi xử lý.."
Ngu phu nhân nhướng mày nói: "Rắp tâm hại người?"
Giang Trừng không nhịn được nói: "Lục sư đệ có thể chứa dã tâm gì?"
Vương Linh Kiều nói: "Ta có chứng cứ. Lấy ra!"
Một môn sinh Ôn gia trình lên một chiếc diều, Vương Linh Kiều giũ chiếc diều, nói: "Đây là chứng cứ."
Ngụy Vô Tiện cười nhạo nói: "Cái diều này là yêu quái một mắt rất thường thấy, tính là chứng cứ cái gì."
Vương Linh Kiều cười lạnh: "Ngươi cho rằng ta mù sao? Nhìn kĩ đi."
Ngón trỏ tô sơn màu đỏ tươi kia của ả ở trên diều chỉ tới chỉ lui, nói năng đầy lý lẽ hùng hồn, phân tích: "Cái diều này là màu gì? Màu vàng. Yêu quái một mắt là hình gì? Hình tròn."
Ngu phu nhân nói: "Cho nên?"
Vương Linh Kiều nói: "Cho nên? Ngu phu nhân, ngươi còn chưa phát hiện sao? Màu vàng, hình tròn, giống thứ gì? Một cái mặt trời!"
Khi người ngoài nghẹn họng nhìn trân trối, ả đắc ý dào dạt nói: "Có nhiều loại diều như vậy? Vì sao hắn nhất định phải lấy yêu quái một mắt? Vì sao nhất định phải tô màu vàng? Hắn lấy một cái hình khác không được sao? Vì sao không phải màu khác? Chẳng lẽ các ngươi muốn nói đây là trùng hợp sao? Đương nhiên không phải. Người này nhất định là cố ý. Hắn bắn một con diều như vậy, kỳ thật là mượn cơ hội ám chỏ " bắn mặt trời "! Hắn muốn bắn xuống mặt trời! Đây là đối với Kỳ Sơn Ôn thị đại bất kính, còn không phải rắp tâm hại người?" 】
Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, người này, sao có thể mặt dày vô sỉ như thế? Thứ miễn cưỡng như vậy cũng có thể lôi ra?
Giang Trừng xoa ấn đường: "Ngụy Vô Tiện, thứ này ngươi có thể khống chế không? Tường Vi hoặc Tử Tịch gì đó có thể khống chế không? Ngươi, các ngươi nhảy qua một đoạn này đi" Hắn thật sự, thật sự không muốn lặp lại thống khổ cửa nát nhà tan.
Ngụy Vô Tiện trầm mặc, làm sao hắn lại không muốn nhảy qua, chẳng lẽ hắn muốn lặp lại mấy thứ này?
"Để cho ta giải thích một chút," Tử Tịch mặt vô biểu tình mở miệng nói, "Sở dĩ các ngươi sẽ xem mấy thứ này, là bởi vì Tường Vi mở ra một trận pháp khác đi tìm nguồn gốc, ở chỗ này, vật sau khi các ngươi nhìn thấy sẽ hóa thành năng lượng, dùng để sống lại người chết trước mặt các ngươi. Chỉ có hoàn chỉnh xem toàn bộ, mọi người mới có thể sống lại, cho nên, không thể nhảy qua."
Mọi người không nói gì, quả nhiên loại chuyện chết đi sống lại này không phải nhẹ nhàng như vậy a.
【 "Tiểu tử này, ở Mộ Khê Sơn, nhân lúc Ôn công tử anh dũng đánh nhau với Đồ Lục Huyền Vũ nói năng lỗ mãng, nhiều lần quấy rối, khiến Ôn công tử mệt mỏi về tâm thần và thể xác, suýt nữa thất thủ, ngay cả bội kiếm của mình cũng mất!"
Nghe ả đổi trắng thay đen, bịa chuyện như thật, Giang Trừng giận đến cười ra tiếng. Ngụy Vô Tiện thì nhớ tới Giang Phong Miên sáng nay ra cửa, thầm nghĩ: "Bọn họ cố ý chọn tới lúc này. Hoặc căn bản là cố ý dẫn Giang thúc thúc ra!"
Vương Linh Kiều nói: "Còn may! Trời phù hộ Ôn công tử, tuy hắn đã mất bội kiếm, lại hữu kinh vô hiểm
* bắt lấy Đồ Lục Huyền Vũ. Nhưng tiểu tử này, thật sự không thể khoan dung! Hôm nay ta tới phụng mệnh Ôn công
tử, thỉnh Ngu phu nhân nghiêm trị người này, để cho những người khác ở Vân Mộng Giang thị làm gương tốt!"
Giang Trừng kêu: "Mẹ!"
Ngu phu nhân nói: "Câm mồm!"
Thấy phản ứng của Ngu phu nhân, Vương Linh Kiều rất là vừa lòng, nói: "Cái tên Ngụy Anh này, ta nhớ không lầm là gia phó của Vân Mộng Giang thị? Trước mắt Giang tông chủ không ở đây, tin rằng Ngu phu nhân ước lượng nặng nhẹ rõ ràng. Bằng không, nếu Vân Mộng thị muốn bao che hắn, cũng thật để người khác nghi ngờ.. Có chút lời đồn.. có lẽ là thật.. Hì hì."
Ả ngồi trên thủ tọa mà Giang Phong Miên thường ngồi, che miệng cười. Sắc mặt Ngu phu nhân âm trầm đem tầm mắt dịch qua. Giang Trừng nghe ả có ý tứ khác, tức giận: "Lời đồn gì?"
Vương Linh Kiều cười khanh khách nói: "Ngươi nói xem là lời đồn gì? Còn không phải là một ít nợ phong lưu năm xưa của Giang tông chủ sao." 】
Giang Phong Miên luôn luôn dễ tính cũng không khỏi tức giận, nếu không phải biết không thấy được nữ nhân kia, chỉ sợ là đã ra tay.
【 Ngu phu nhân đứng dậy, Tử Điện hóa thành roi, ánh sáng xì xì chuyển động trong đôi tay lạnh lẽo như ngọc thạch của nàng. Nàng quát: "Giang Trừng, ngươi tránh ra, bằng không ngươi cũng quỳ đi!"
Ngụy Vô Tiện miễn cưỡng chống đỡ bò dậy nói: "Giang Trừng, ngươi tránh ra! Ngươi chớ xía vào!"
Ngu phu nhân lại bay ra một roi, đánh hắn tới ngã xuống đất, nghiến răng nghiến lợi: "Ta đã sớm nói qua, cái thứ.. Cái thứ không tuân thủ quy củ này! Kiểu gì cũng mang tới phiền toái lớn cho Giang gia!"
Ngụy Vô Tiện một phen đẩy ra Giang Trừng, cắn răng chịu đựng, không rên một tiếng, không động đậy. Dĩ vãng tuy rằng Ngu phu nhân luôn nói lời khó nghe với hắn, lại chưa từng thật sự ra tay tàn nhẫn với hắn, cùng lắm là đánh hai ba cái, bắt hắn phạt quỳ, cấm túc, không lâu sau cũng sẽ được Giang Phong Miên thả ra. Lần này liên tiếp ăn mấy chục roi rất mạnh, đánh đến lưng hắn nóng rát, cả người vừa tê dại vừa đau, rất khó chịu, lại không thể không nhịn. Nếu hôm nay không phạt đến khi Vương Linh Kiều vừa lòng, không vừa ý Kỳ Sơn Ôn thị, chuyện này liền không dứt! 】
"Nhị ca ca ngươi đừng xiết, eo ta sắp bị ngươi xiết gãy."
Đột nhiên nghe thấy âm thanh Ngụy Vô Tiện làm nũng, Lam Vong Cơ đột nhiên cả kinh, mới phát hiện cánh tay mình vừa mới xiết lại, xiết tới người trong lòng ngực bị đau.
"Ngụy Anh, ta.."
"Không sao, không sao, thật sự không sao, ngươi xem hiện tại ta không phải rất tốt sao, đánh vài cái đau chốc lát thôi, không sao." Ngụy Vô Tiện cười hì hì đánh gãy Lam Vong Cơ.
Thật sự không sao?
Nhìn Ngụy Vô Tiện quỳ rạp trên đất và Tử Điện vút lên còn có tiếng gió, nhóm tiểu bằng hữu tỏ vẻ hoài nghi. Chỉ nghe tiếng thôi đã thấy rất đau mà?
【 "Ôn công tử nhân hậu, việc chém hai chân tàn bạo như thế làm không được. Chỉ cần chém một cánh tay phải của hắn, từ đây hắn sẽ không so đo."
Nữ nhân này, căn bản là cáo mượn oai hùm, mượn Ôn Triều chống lưng, trả thù ngày đó Ngụy Vô Tiện ở Mộ Khê Sơn ra một chưởng đánh ả.
Ngu phu nhân mắt lé quét Ngụy Vô Tiện một cái, nói: "Chém một cánh tay phải của hắn sao?"
Vương Linh Kiều nói: "Không sai."
Ngu Tử Diên đứng dậy, xoay quanh Ngụy Vô Tiện, đi chậm lại, tựa hồ đang suy xét cái chủ ý này. 】
"Sẽ không.. chém thật chứ?" Âu Dương Tử Chân khó khăn nuốt nước miếng.
Ngụy Vô Tiện thấp giọng: "Ta tình nguyện để nàng chém."
Ở đây đều là tu sĩ, sao lại không nghe hắn nói được. Ngu Tử Diên trợn mắt nhìn hắn tức giận: "Giang gia ta chưa cần dựa vào một hài tử dùng tay mình che chở!"
【 "Ngu phu nhân, ta thật quá thích ngươi! Xem ra sau này ở trạm giám sát chúng ta nhất định có thể rất thân thiết."
Ngu phu nhân kéo cái chân và làn váy tím bị Giang Trừng ôm, xoay người lại, nhướng mày nói: "Trạm giám sát?"
Vương Linh Kiều mỉm cười: "Đúng vậy, trạm giám sát. Đây là chuyện quan trọng thứ hai ta tới Vân Mộng. Kỳ Sơn Ôn thị ta mới ra lệnh giám sát, ở mỗi thành phải làm một trạm giám sát. Hiện tại ta tuyên bố, sau này, Liên Hoa Ổ chính là trạm giám sát của Ôn gia ở Vân Mộng."
Khó trách mới vừa rồi ả ở Liên Hoa Ổ ra ra vào vào, nghiễm nhiên xem nơi này là phủ đệ của ả, nguyên lai thật sự đã đem Liên Hoa Ổ trở thành cứ điểm của ả ở Vân Mộng!
Giang Trừng đỏ mắt nói: "Trạm giám sát cái gì? Nơi này là nhà ta!"
Vương Linh Kiều nhíu mày nói: "Ngu phu nhân, ngài cần phải dạy dỗ cẩn thận con trai ngài. Mấy trăm năm qua, bách gia đều thần phục Ôn gia, ở trước mặt sứ giả của Ôn gia, sao có thể nói mấy lời nhà ta nhà ngươi này? Lúc đầu ta còn do dự, Liên Hoa Ổ cũ kỹ như vậy, còn có mấy tên đồ đệ phản nghịch, có thể gánh nổi trọng trách giám sát này không, nhưng nhìn thấy ngươi phục tùng mệnh lệnh của ta như vậy, tính tình lại hợp khẩu vị của ta, ta còn định đem vinh hạnh này.."
Lời còn chưa dứt, Ngu phu nhân phủi tay cho ả một cái tát vang dội cực kỳ.
Một bạt tai này vô luận là lực đánh hay âm thanh đều kinh thiên động địa, Vương Linh Kiều bị tát tới xoay mấy vòng mới té xuống đất, máu mũi giàn giụa, mắt đẹp trợn lên.
Vài tên Ôn gia môn sinh trong thính đường đồng thời rút kiếm, Ngu phu nhân dương tay vung lên, Tử Điện bay ra một vòng ánh sáng tím lóa mắt, đánh ngã một đám.
Ngu phu nhân ưu nhã đi đến bên người Vương Linh Kiều, từ trên cao nhìn xuống ả, đột nhiên khom lưng, duỗi tay túm tóc Vương Linh Kiều, nhấc lên lại bạo nộ tát một cái: "Tiện tì ngươi dám!"
Nàng sớm đã nhịn rất lâu, giờ phút này gương mặt dữ tợn, gần trong gang tấc, Vương Linh Kiều sợ tới mức sưng nửa mặt hét lên. Ngu phu nhân không chút khách khí lại tát một cái, đánh đến ả đang thét chói tai đột nhiên im bặt, quát: "Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ! Ngươi vọt vào cửa nhà của ta, ngay trước mặt ta muốn trừng trị người nhà ta? Là cái thứ gì, cũng dám giương oai như vậy!"
Nàng nói xong liền quăng mạnh đầu Vương Linh Kiều ra, như là ngại bẩn, rút khăn ra chùi tay, Kim Châu Bạc Châu đứng phía sau nàng, trên mặt là khinh miệt giống nàng. Đôi tay Vương Linh Kiều run rẩy che mặt, lệ rơi đầy mặt nói: "Ngươi.. Ngươi dám làm ra chuyện này.. Kỳ Sơn Ôn thị và Dĩnh Xuyên Vương thị sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Ngu phu nhân cầm khăn tay ném xuống đất, một chân đá ả ngã lăn ra, mắng: "Câm miệng! Tiện tì nhà ngươi, thế gia trăm năm Mi Sơn Ngu thị ta tung hoành tiên đạo trước nay chưa từng nghe tới Dĩnh Xuyên Vương thị! Đây là cái gia tộc hạ tiện nào từ cống ngầm xó xỉnh chui ra? Cả nhà đều là loại người như ngươi sao? Ở trước mặt ta nói tôn ti? Ta sẽ dạy cho ngươi thế nào là tôn ti! Ta là tôn, ngươi là ti!" 】
"Làm rất đẹp!"
"Ngu phu nhân là nữ tử hào kiệt!"
Một đám người bắt đầu trầm trồ khen ngợi, làm như người tát Vương Linh Kiều mấy cái chính là bọn họ.
Nhưng cũng có người trầm mặc không nói gì, bởi vì kế tiếp, chính là Liên Hoa Ổ huỷ diệt.
* * *
Lời của editor
(*): Hữu kinh vô hiểm: Gặp chuyện nhưng không có nguy hiểm gì
Có lẽ có rất nhiều người ghét Ngu phu nhân, nhưng với mình, nàng vẫn có thể thông cảm vì một người phụ nữ thường rất nhạy cảm, kể cả Ngu phu nhân. Cho nên Giang Phong Miên không giải thích rõ ràng tình cảm của hắn cũng như chuyện với Tàng Sắc Tán Nhân, trong lòng nàng cảm thấy bất an, lo sợ. Vì vậy, nàng không thể đối xử tốt với Tiện Tiện là thế, giống như cảm giác đối với con của người mà phu quản mình thích vậy. Nàng sợ Giang Phong Miên sẽ thích Tiện Tiện hơn sư muội, với lại ghen trong lòng. Mình hơi không thích nàng nói Tiện Tiện là con của gia phó, nhưng ở mặt khác, Ngu phu nhân chưa từng ngược đãi Tiện Tiện.