{ "..."
Ả lập tức ngã ngồi trên đất.
Vừa rồi, ả trong nháy mắt mở rương, thấy được đồ vật bên trong.
Không có tài bảo ả yêu, chỉ có một tiểu hài tử làn da trắng bệch, cuộn tròn nằm trong rương!
Vương Linh Kiều sợ tới mức kêu thảm thiết liên tục, hai chân không kiềm được ngã ra sau. Cái rương này ả thường hay khóa lại, ả mang theo chìa khóa duy nhất bên người, tại sao bên trong sẽ có một tiểu hài tử? Một tháng ả còn không mở ra một lần, nếu bên trong giấu một tiểu hài tử, tại sao ả không biết? Tiểu hài tử này hình như còn sống?
Rương nhỏ bị ả đá ra xa, miệng rương lộn ngược, đáy hòm hướng vào ả. Sau một lúc lâu vẫn không có động tĩnh. }
"Đây là thứ gì?"
"Ngụy Vô Tiện sẽ không luyện tiểu hài tử thành hung thi chứ?"
"Ta nhớ rõ hình như hắn từng nói luyện thi trẻ con còn uy lực hơn người trưởng thành?"
"Câm miệng! Ngụy tiền bối sẽ không làm ra chuyện này!"
"Người Giang gia chúng ta, lúc nào thì đến phiên những người này như ngươi nói ra nói vào!"
"Các ngươi mù sao? Không thấy thời điểm Ngụy Vô Tiện thoát khỏi bãi tha ma mang theo một hung thi trẻ con sao?" Ôn Tình xem thường.
Mọi người cạn lời, bọn họ chỉ là nhất thời không nghĩ tới thôi..
Đương nhiên chủ yếu là bọn họ đã quen coi Ngụy Vô Tiện là kẻ xấu..
{ Ả tu vi kém cỏi, không đối phó được quỷ, lại bỗng nhiên nghĩ đến, nơi này là trại giám sát, ngoài cửa lớn và ở ngoài mỗi gian nhà đều dán phù triện, nếu có quỷ, phù triện cũng nhất định có thể bảo hộ ả, vội vàng xông ra ngoài, bóc tấm bùa ngoài phòng ả xuống, dán lên ngực. }
"Từ từ, tấm bùa này!"
Có người phản ứng nhanh lẹ, tấm bùa Vương Linh Kiều dán, không phải mấy tấm bùa lúc trước bị Lam Vong Cơ kết luận có tác dụng chiêu tà sao?
Thật là đi tìm chết!
{ Có bùa chú ở trước ngực, ả tựa như ăn một viên thuốc an thần, rón ra rón rén đi vào phòng, tìm một cây sào treo đồ, dùng nó lật cái rương từ xa. Những bảo bối của ả còn hoàn hảo nằm bên trong, căn bản không có tiểu hài tử gì cả.
Vương Linh Kiều nhẹ nhàng thở ra, cầm cây sào treo đồ kia ngồi xổm xuống, đang chuẩn bị bắt đầu kiểm kê, bỗng nhiên phát hiện, dưới giường có hai đốm ánh sáng trắng.
Đó là một đôi mắt.
Tiểu hài tử trắng bệch ghé vào gầm giường, đang đối diện với ả. }
Mọi người phát hiện, loại tình huống này thật ahihi khiếp người, may mắn Di Lăng lão tổ chưa từng đối phó bọn họ bằng cách như vậy.
{ Sùng dương.
Máu tươi đầy đất, thi thể môn sinh mặc giáo phục của Giang thị, Lam thị, Ôn thị nằm rải rác, môn sinh còn lại Giang Trừng và Lam Vong Cơ mang theo vẫn đang tác chiến, chỉ là ai cũng có thể nhìn ra, bọn họ không thể địch nổi, sớm hay muộn cũng bại lui.
Mà thất bại thì sẽ bị giết hoặc thành tù binh, rơi vào Ôn Triều trong tay, sẽ không có kết quả tốt.
Quả nhiên, Giang Trừng bị chiến thuật đệ tử Ôn thị lấy đông làm mạnh đánh bại, Lam Vong Cơ càng là mười ngón nhỏ máu, dây cầm đứt gãy.
Đột nhiên, Ôn Triều xuất hiện đè Giang Trừng đã bị bắt giữ, cười to ba tiếng với Lam Vong Cơ, nói: "Lam Trạm, ta khuyên ngươi đừng giãy giụa, Ngụy Anh chờ các ngươi rất lâu. Các ngươi chết rồi, vừa lúc có thể đi xuống cùng hắn đoàn tụ."
Giang Trừng ở một bên nghe được lời này kinh hãi: "Ngươi có ý gì!"
"A, có ý gì? Nghe nói, các ngươi vẫn đang tìm hắn, ha ha ha ha ha ha! Dù các ngươi xé rách bầu trời cũng không thể!"
"Ngụy Anh.. ở đâu!" Nghe Ôn Triều nói như vậy, trái tim Lam Vong Cơ xuống, giãy giụa hỏi.
Nhưng Ôn Triều đánh nát một tia hy vọng cuối cùng của y, hắn nói: "Ngụy Vô Tiện, sớm đã bị ta ném vào bãi tha ma, chỉ sợ hiện tại, cả xương cốt cũng không còn."
Cả người như bị sét đánh, Lam Vong Cơ ngây ngẩn, trong mắt dần dần toát ra tuyệt vọng đau lòng vô cùng. }
Nhìn thấy ánh mắt của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện chỉ thấy trái tim như bị thứ gì bóp chặt. Hắn nắm chặt tay Lam Vong Cơ, quay đầu lại nhìn con ngươi nhạt màu của y: "Lam Trạm, ta đã trở về."
"Ân." Ngươi đã trở lại.
Như vậy, rất tốt.
{ Nghe tiếng cười chói tai của Ôn Triều, Lam Vong Cơ nhảy lên, mười ngón tay đầy máu gảy lên mấy dây đàn chưa đứt trên Vong Cơ cầm.
Nhưng bất cứ công kích nào của y vẫn chưa thương tới Ôn Triều, Ôn Trục Lưu chỉ một chưởng đã hóa giải công kích của y, đánh bay cả người y ra ngoài.
Dây đàn Vong Cơ đứt đoạn, Lam Vong Cơ hao tổn cả thể xác và tinh thần, té mạnh xuống đất.
Ôn Triều rất nhàn nhã đến trước mặt y, cười nói: "Ai nha, đưa bọn họ lên đường!"
Giang Trừng bị đẩy đến bên cạnh Lam Vong Cơ, các Ôn thị đệ tử tiến lên.
Đột nhiên, một con quạ đen bay qua, ngay sau đó, một đám quạ đen che lại bầu trời vốn đã tối đen còn tối hơn, tiếng sáo âm trầm vang lên, đám lửa dần dần biến thành lửa ma trơi màu xanh lục âm lãnh trong tiếng sáo. }
"A a a a a a! Là Ngụy tiền bối tới!"
"Thật tốt quá!"
Mới bắt đầu trận chiến, mọi người xem vô cùng áp lực, đến lúc tiếng sáo vang lên, mới thả lỏng.
Các bạn nhỏ hoan hô một hồi.
{ "Người đâu! Mau lên!"
Lúc này, tật sợ chết của Ôn Triều liền thể hiện ra, lập tức trốn sau lưng Ôn Trục Lưu, kêu đám đệ tử Ôn thị vây quanh bảo hộ hắn.
Tiếng sáo cất lên, các thi thể chết trận trước hóa thành hung thi bò lên, tấn công Ôn gia.
Hơn nữa, chỉ tấn công người Ôn gia. }
Lúc này, mọi người phát hiện một chi tiết, đó chính là người bị thi hóa đều là môn sinh Ôn thị mặc giáo bào viêm dương liệt hỏa, thi thể môn sinh Lam thị và Giang thị, đều bình yên nằm tại chỗ.
"Ngụy tiền bối, thật sự rất cẩn thận."
Đáng tiếc, bọn họ không phát hiện.
{ "Yêu.. Yêu thuật! Yêu thuật!" Ôn Triều bị mấy hung thi đó dọa tới mức phát run.
"Người này tu tà đạo, thủ pháp âm tà. Nhưng, tựa hồ là bạn không phải địch." Nhìn bóng người xa xa đứng trên nóc nhà thổi sáo ngự thi, Lam Vong Cơ nói.
"Hừ! Mặc kệ hắn dùng thủ pháp gì, chỉ cần giết Ôn cẩu," Giang Trừng cười dữ tợn đứng lên, "Là đồng minh của ta!"
Ôn Triều run rấy cả người, lui về sau, rốt cuộc không nhịn được vừa chạy vừa kêu to: "Người đâu! Cứu ta! Cứu ta!"
Đột nhiên, Ôn Triều té ngã trên đất, một chân bị thứ gì đó nắm lấy, vừa xoay người, thấy một nữ nhân.
Nữ nhân này mũi lệch mắt nghiêng, ngũ quan tựa như bị đánh tới nát rồi khâu lên lần nữa, hai tròng mắt nhìn hai phương hướng khác nhau, mắt trái nhìn chằm chằm phía trên, mắt phải nhìn phía dưới, cả khuôn mặt vặn vẹo không ra gì.
Ôn Triều cố gắng hết sức mới nhờ chiếc áo lụa đã rách tung tóe nhận ra ả. Đây là Vương Linh Kiều!
Yết hầu Vương Linh Kiều thì thầm rung động, hướng hắn vươn tay: ".. Cứu mạng.. Cứu mạng.. Cứu ta.."
Ôn Triều la lên một tiếng, rút ra bội kiếm mới của mình, chém một nhát qua: "Lăn! Cút ngay!"
Vương Linh Kiều bị một nhát kiếm của hắn chém vào vai, ngũ quan càng vặn vẹo hơn, thét to: "A a a a a a.. Đau quá, đau quá!"
Ôn Triều kinh hãi, tiếp tục lùi về phía sau, Vương Linh Kiều đột nhiên nhào lên, cắn tay hắn một ngụm.
"A a a!" Ôn Triều đẩy nữ nhân này ra, kêu to, "Cút ngay! Cút ngay!"
Nhưng Ôn Trục Lưu đang chiến đấu trong đàn hung thi, Hóa Đan Thủ của hắn đối với mấy thứ này vô dụng, lúc này bị bao vây vô pháp thoát thân. Không có Ôn Trục Lưu bảo hộ, Ôn Triều mau chóng bị dồn đến một góc, dựa lưng vào vách tường lạnh băng run bần bật.
Vương Linh Kiều nhào lên một phen, bắt đầu cắn xé hắn, vừa cắn vừa nói mồm gì đó không rõ: ".. Thực xin lỗi.. Thực xin lỗi.. Tha cho ta, tha cho ta, tha cho ta, ô ô ô.."
Sau đó lại dùng sức nuốt vào thịt mới cắn xuống người Ôn Triều, vừa ăn vừa cười, nói: "Tốt, tốt, ta ăn, ta ăn! Ha ha, ta ăn!" }
Cảnh tượng này, làm người ta cảm thấy khó chịu, một ít người năng lực chịu đựng thật sự kém đều nhắm mắt, che tai, không dám tưởng tượng. Nhưng có nhiều người lộ ra hưng phấn và sợ hãi, nhìn một màn đại khoái nhân tâm này.
{ "Ôn Trục Lưu! Cứu ta!"
Nghe thấy người phải bảo vệ kêu thảm thiết, Ôn Trục Lưu không màng tới mình bị cắn trúng, mạnh mẽ thoát thân phóng qua bên kia.
Người thổi sáo buông sáo, chậm rãi lên trước, oán khí màu đen nồng nặc nâng hắn lên, nhẹ nhàng đặt hắn lên mặt đất.
Ống sáo trong tay người thổi sáo oán khí tận trời, quấn lên Ôn Trục Lưu đang muốn đi cứu viện Ôn Triều.
"Hóa Đan Thủ, ngươi thật sự cho rằng, ngươi có thể giữ được mạng chó của hắn dưới tay ta?" Oán khí quanh quẩn bên người thổi sáo tản ra, lộ ra một gương mặt tái nhợt.
Thấy được khuôn mặt anh tuấn kia, Lam Vong Cơ không thể tin được mở to mắt.
Bờ môi y run rẩy, không tiếng động lẩm bẩm mấy chữ. Biểu tình Giang Trừng giống hệt y, không thể tin được.
Là Ngụy Vô Tiện!
Nhưng ngoài gương mặt kia, người này từ đầu đến chân, không có một chút gì giống Ngụy Vô Tiện lúc trước.
Rõ ràng Ngụy Vô Tiện là một thiếu niên thần thái sáng lạn, anh tuấn rực rỡ, khóe mắt và đuôi lông mày toàn là ý cười, chưa bao giờ chịu đi đứng nghiêm túc. Mà người này, quanh thân bao phủ một cổ khí lạnh lẽo tối tăm, tuấn mỹ mà tái nhợt, trong ý cười toàn là lạnh lẽo. }
Nhìn thấy Ngụy Vô Tiện tuấn mỹ mà tái nhợt này, mọi người khổ sở trong lòng, bọn họ đều tận mắt nhìn thấy thiếu niên tươi đẹp kia đi từng bước biến thành dáng vẻ này. Mà ngày sau, thiếu niên này sẽ chết trong sỉ nhục do bọn họ ban tặng.
{ Ôn Trục Lưu đột nhiên tránh thoát oán khí, linh lực trong tay dao động mãnh liệt, phóng tới Ngụy Vô Tiện: "Liều chết cũng thử một lần!"
Ngụy Vô Tiện chỉ phe phẩy ống tay áo màu đen, đã đánh bay hắn, vô tận oán khí đè ép thân thể hắn, Ôn Trục Lưu dựa vào kỹ năng hóa đan cơ hồ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi lộ ra thống khổ thần sắc.
"Thật là một con chó trung thành và tận tâm." Ngụy Vô Tiện châm chọc.
Ôn Trục Lưu gian nan trả lời: "Ơn tri ngộ của tông chủ, không thể không báo."
"Ơn tri ngộ?" Biểu tình, ngữ điệu Ngụy Vô Tiện trở nên hung ác nham hiểm, lạnh lùng nói: "Buồn cười! Dựa vào đâu ơn tri ngộ của ngươi, lại để người khác trả giá đại giới!"
Lời còn chưa dứt, phía sau Ôn Trục Lưu liền truyền đến tiếng khóc thê lương của Ôn Triều. Một ngọn ma trơi xuất hiện, đốt cháy Ôn Triều, tiếng kêu bên tai thảm thiết không dứt.
Ngụy Vô
Tiện đang nghĩ tra tấn hai người này thế nào, hoàn toàn không để ý ánh mắt khiếp sợ lại lo lắng của Lam Vong Cơ.
"Hóa Đan Thủ?" Ngụy Vô Tiện cười lạnh, oán khí tụ về tay trái, hắn bỗng nhiên nắm tay, tay phải Ôn Trục Lưu liền vặn về sau, không bao lâu đã biến thành bánh quai chèo
* giữa tiếng gào thét thê thảm của hắn, rốt cuộc cũng phế đi.
Ôn Trục Lưu thống khổ quỳ trên đất, từng giọt máu tươi đổ xuống, Ngụy Vô Tiện ngay cả chạm vào cũng không muốn chạm vào hắn một chút, thao túng oán khí nâng hắn lên, một bàn tay đột nhiên xuyên qua thân thể hắn.
Bụng Ôn Trục Lưu lập tức xuất hiện một cái lỗ, trong tay Ngụy Vô Tiện lại xuất hiện một viên Kim Đan tựa như mặt trời nhỏ.
"Kim.. Kim Đan.." Tròng mắt Ôn Trục Lưu co lại, như không thể tin được Kim Đan của mình đã bị đào sống ra như vậy.
Tiếp đó, Ngụy Vô Tiện dùng sức bóp, viên Kim Đan này hoàn toàn nát bấy.
Một con quỷ sơ sinh bò ra, tựa như nhấm nháp mỹ vị, gặm ăn thân thể Ôn Trục Lưu.
Mà giờ phút này, Ôn Triều bị ma trơi đốt còn chưa chết, Vương Linh Kiều vẫn đang gặm cắn. }
Không cần nghi ngờ, Ngụy Vô Tiện cố ý để hắn sống, rồi tiếp tục tra tấn hắn.
Nhưng dù là thủ pháp tàn nhẫn như thế, hay người ra tay là Di Lăng lão tổ thanh danh hư hỏng, cũng không ai đồng tình hắn.
{ "Ngụy Anh.." Lam Vong Cơ rốt cuộc cố gắng đến Ngụy Vô Tiện trước mặt, nhẹ nhàng gọi tên người trong lòng.
"Nga? Lam Trạm?" Ngụy Vô Tiện mặt vô biểu tình nhìn qua.
"Người giết môn sinh Ôn thị bên đường chính là ngươi?"
"Đương nhiên."
"Những tấm bùa triệu âm đó.."
"Ta làm."
"Ngươi dùng phương pháp gì thao túng mấy vật âm sát này?"
Độ cung ở khóe miệng Ngụy Vô Tiện giảm mạnh, liếc y bằng một con mắt, nói: "Lam nhị công tử, ngươi hỏi vậy là có ý gì."
Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện, nói: "Trả lời."
Quỷ sơ sinh chuyển động, Ngụy Vô Tiện quay đầu nhìn lướt qua, hắn miễn cưỡng từ từ lui về phía sau, lẻn vào trong tối. Ngụy Vô Tiện lúc này mới quay qua Lam Vong Cơ, nhướng mày nói: "Xin hỏi.. Ta không trả lời thì sao?"
Bỗng nhiên, hắn lắc mình né qua, thoát khỏi Lam Vong Cơ tự nhiên chộp tới, lùi lại ba bước, nói: "Lam Trạm, chúng ta vừa mới cửu biệt gặp lại, ngươi liền động thủ bắt người, không được hay lắm nhỉ?"
Lam Vong Cơ thì động thủ bất động khẩu, Ngụy Vô Tiện gặp chiêu nào thì phá chiêu đó, hai người đều là nhanh nhẹn như nhau. Lần thứ ba đẩy tay y ra, Ngụy Vô Tiện nói: "Ta còn tưởng rằng chúng ta ít nhất cũng coi như người quen đi. Ngươi cứ một lời không hợp đã vung tay đánh nhau như vậy, có phải có chút tuyệt tình không?"
Lam Vong Cơ nói: "Trả lời!"
Giang Trừng cũng tới, che trước Ngụy Vô Tiện, kêu: "Lam nhị công tử!"
Ngụy Vô Tiện nói: "Lam nhị công tử, câu hỏi của ngươi cũng khó nói lắm. Hơn nữa cũng thật lạ. Giả như ta hỏi bí kỹ của Cô Tô Lam thị ngươi, ngươi sẽ trả lời ta sao?"
Lam Vong Cơ lướt qua Giang Trừng, nhìn thẳng vào hắn. Ngụy Vô Tiện cầm ngang sáo ở trước, nói: "Quá phận nhỉ? Hà tất phải tuyệt tình như vậy. Lam Trạm rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Lam Vong Cơ gằn từng chữ: "Cùng ta về Cô Tô."
Nghe vậy, Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng đều ngẩn ra.
Giây lát, Ngụy Vô Tiện cười nói: "Cùng ngươi về Cô Tô? Vân Thâm Bất Tri Xứ? Đi nơi đó làm gì?"
Hắn chợt bừng tỉnh đại ngộ: "A. Ta đã quên, thúc phụ ngươi Lam Khải Nhân ghét nhất thứ tà ma ngoại đạo của ta. Ngươi là môn sinh đắc ý của hắn, đương nhiên cũng thế, ha ha. Ta từ chối. }
" Không phải. "Lam Vong Cơ nghiêm túc," Không ghét. "
" Ân ân ân! Không ghét! Nhị ca ca tốt nhất! "Ngụy Vô Tiện cười không kiềm được gật đầu," Nhị ca ca, ngươi lúc trước nên đánh ngất ta trực tiếp khiêng về, còn ở đây nói nhảm cái gì! "
Mọi người:.
Giang Trừng: Ta không quen hắn.
{" Ngụy Anh, tu tà đạo chung quy sẽ trả giá đại giới, từ xưa đến nay đều không có ngoại lệ. "
Ngụy Vô Tiện nói:" Ta trả nổi. "
Thấy hắn chẳng hề để ý, Lam Vong Cơ kiên định nói:" Đạo này hại thân, càng hại tâm. "
Ngụy Vô Tiện nói:" Hại thân không, hại thế nào, ta rõ nhất. Còn về tâm tính, lòng ta thì ta làm chủ, ta có tính toán hết. "
Lam Vong Cơ nói:" Có một số việc ngươi căn bản không thể khống chế được. "
Ngụy Vô Tiện trên mặt hiện lên một tia không kiên nhẫn, nói:" Ta đương nhiên khống chế được. "
Lam Vong Cơ đến gần hắn một bước, còn muốn mở miệng, Ngụy Vô Tiện nheo mắt lại, nói:" Nói đến cùng, lòng ta có như thế nào, người khác thì biết cái gì? Có liên quan gì tới người khác? "
Lam Vong Cơ giật mình, bỗng nhiên cả giận kêu:".. Ngụy Vô Tiện! "
Ngụy Vô Tiện cũng cả giận quát:" Lam Vong Cơ! Ngươi nhất định phải vào thời điểm này cùng ta tranh cãi sao? Muốn ta đi Vân Thâm Bất Tri Xứ chịu cấm túc của Cô Tô Lam thị các ngươi? Ngươi cho rằng ngươi là ai, ngươi cho rằng Cô Tô Lam thị các ngươi là thứ gì? Thật sự cho rằng ta sẽ không phản kháng sao? "}
Lam Hi Thần có thể cảm giác được, tâm tình Lam Vong Cơ không tốt.
Ngụy Vô Tiện trong lòng ngực Lam Vong Cơ cũng thế, mau chóng nắm tay, lấy lòng nói:" Nhị ca ca, ta sai rồi, ta không nên nói ngươi như vậy. "
" Không sao. "Lam Vong Cơ rầu rĩ.
Lúc trước y thật sự không biết cách biểu đạt, nói những lời này khó tránh sẽ tổn thương Ngụy Vô Tiện mới giãy giụa ra bãi tha ma, tất nhiên hắn không thể sẽ có thái độ tốt với mình.
{" Đừng trách Giang mỗ nói một câu không khách khí, nếu muốn truy cứu, Ngụy Vô Tiện không phải người nhà các ngươi, không tới phiên Cô Tô Lam thị ngươi phán xét. Hắn về với ai cũng sẽ không theo ngươi về. "
Nghe câu này, Lam Vong Cơ cứng người, ngước mắt nhìn Ngụy Vô Tiện, cổ họng run rẩy, nói:" Ta.. "}
Ngụy Vô Tiện khó chịu nhìn về phía Giang Trừng:" Sư muội, đều là ngươi sai, sao ngươi có thể nói Nhị ca ca nhà ta như vậy. "
Giang Trừng mặt vô biểu tình: Ha hả, đoạn tụ chết tiệt.
{ Đột nhiên, Ôn Triều trong đám ma trơi phát ra tiếng rên rỉ. Lực chú ý của Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng lập tức bị dời đi, Ngụy Vô Tiện dẹp đám ma trơi. Bọn họ cùng vòng qua Lam Vong Cơ, đến trước Ôn Triều.
Ngụy Vô Tiện đá một chân, đá hắn thành tư thế quỳ hướng Vân Mộng.
Lam Vong Cơ còn đứng ở phía sau bọn họ, nhìn chăm chú bên đó. Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên nhớ tới sự tồn tại của y, xoay người mỉm cười nói:" Lam nhị công tử, sự việc kế tiếp có thể không hợp với tam quan của ngươi. Vậy mời ngươi tránh qua một chút. "
Tuy là nói" mời ", ngữ khí lại như không muốn thương lượng. Giang Trừng cũng khách khí xa cách:" Không sai. Lam nhị công tử, Ôn Triều đã rơi vào trong tay chúng ta, Ôn Trục Lưu đã chết, nhiệm vụ lần này đã hoàn thành, cũng nên đường ai nấy đi. Tiếp theo chỉ là thù nhà tư oán, ngươi nên về trước đi. "
Ánh mắt của Lam Vong Cơ còn bình tĩnh ghim chặt Ngụy Vô Tiện, mà lực chú ý của Ngụy Vô Tiện lại sớm bị kẻ thù còn kéo dài hơi tàn đoạt đi, hai mắt nhìn Ôn Triều lấp lánh tỏa sáng, nụ cười hưng phấn lại tàn nhẫn, Giang Trừng cũng giống hắn, hai người đều đã chìm vào khoái cảm báo thù, không ai rảnh đi để ý người ngoài.
Sau một lúc lâu, Lam Vong Cơ tìm được một chỗ, không rời đi, cứ nhìn hai người tra tấn Ôn Triều đến chết.
Sau đó, Giang Trừng giơ tay lên, ném một thứ qua. Ngụy Vô Tiện không chút nghĩ ngợi, nhấc tay đón lấy, Giang Trừng nói:" Kiếm của ngươi! "
Tay Ngụy Vô Tiện chậm rãi buông xuống.
Hắn cúi đầu nhìn Tùy Tiện, ngừng lại một chút, mới nói:".. Cảm ơn. "
Giang Trừng ác thanh ác khí nói:" Cất kĩ thanh kiếm rách của ngươi! Ta chờ ngươi mau về lấy, không muốn mỗi ngày mang theo hai thanh kiếm, không ngừng bị hỏi này nọ! "
" Được được được, đại tông chủ của ta. "Ngụy Vô Tiện cười.
Hai người như đã hoàn toàn quên Lam Vong Cơ, tự mình rời đi. }
Giang Trừng đỡ trán:" Ngụy Vô Tiện, lúc ấy làm sao ngươi cười được."
Mổ sống Kim Đan, giãy giụa ở địa ngục, vừa trở về đã bị một người không biết biểu đạt dùng Quỷ đạo hại thân chất vấn làm hắn nhớ lại việc ở bãi tha ma, sau đó huynh đệ lại ném tới thanh kiếm rốt cuộc đã không dùng được nhắc nhở hắn Kim Đan của ngươi đã không còn.
Nhưng người này còn cười được, còn có thể nói giỡn với mình?