Đường Bạch Dạ giận quá hóa cười, nhìn ánh mắt nhìn Hạ Thần Hi như ghét cái gì đó.
Tưởng Tuệ ở một bên châm ngòi thổi gió, "Đường, em nói đúng, cô ta là phiến
tử (ed k hiểu), cô ta không có nói cho anh biết cô ta có con, co ta chỉ
là muốn lừa anh.”
"Câm miệng!" Đường Bạch Dạ quát chói tai, "Cô có phải hay không phiến tử, chính tôi sẽ phán đoán, không cần cô nhiều lời!"
Tưởng Tuệ không thể tin tưởng mở to hai mắt, Đường Bạch Dạ chợt kéo Hạ Thần
Hi qua, cáo từ cũng không có, kéo Hạ Thần Hi rời khỏi, đem cô nhét vào
Lamborghini, ánh mắt của anh lãnh lệ giống như có thể đem người bắn
chết.
Tưởng Tuệ trơ mắt nhìn bọn họ rời khỏi phòng khách yến hội.
Đường Bạch Dạ một đường xe, vẫn đem xe dừng ở Tân Giang, anh xuống xe, đi tới bờ
sông hóng gió, tính toán tỉnh táo lại, nghe Hạ Thần Hi giải thích, đó là một loại phẫn nộ vô pháp phát tiết.
Cô vậy gạt anh!
Đứa nhỏ lanh lợi đáng yêu kia, là con trai ruột của cô, cũng không phải em trai.
Hạ Thần Hi nhìn bóng lưng của anh, mím môi, xuống xe, bờ sông gió lớn, có
chút lạnh, cô mặc lễ phục không có tay, không khỏi cảm thấy ít áo.
Đường Bạch Dạ a, Đường Bạch Dạ, anh có biết hay không, Hạ Thiên là con của anh.
Đương nhiên, nếu có thể, tôi hi vọng anh vĩnh viễn cũng không cần biết.
Bởi vì, tôi biết, có lẽ chuyện của chúng ta là chuyện cũ, chẳng phải hoàn
mỹ, tôi cũng không hi vọng, tất cả sẽ mở ra trước mắt, chuyện gì tàn
khốc, không thể tiếp thu.
Bóng đêm rất trầm, ánh sáng rải rác, có vẻ càng kiềm chế.
Hạ Thần Hi đi tới bên người Đường Bạch Dạ, phong cảnh bờ sông, có chút lạnh lẽo, thổi trúng người cảm thấy, tâm thật lạnh.
"Tôi lần đầu tiên thấy hai người là trong siêu thị, vì sao bé gọi cô là chị?” Đường Bạch Dạ trầm giọng hỏi.
Anh là người rất nhạy bén, đem một màn bọn họ gặp nhau nhớ mãi, có cái gì kì lạ, vì sao, anh nghĩ không ra.
Hạ Thần Hi thấy chiêu phá chiêu, "Đường tổng, dù cho bé gọi tôi là chị,
anh cũng sẽ cảm thấy chúng tôi là chị em, không ai nghĩ
đến, tôi cùng Hạ Thiên sẽ là mẹ con, bởi vì tuổi của tôi, dích thực sẽ không có con trai lớn như vậy.”
Cô ở bên ngoài làm việc, mới hơn hai mươi tuổi, ai sẽ nghĩ tới cô có đứa con trai hơn 7 tuổi.
"Đường tổng, cũng không phải là tôi có ý định lừa gạt anh.” Hạ Thần Hi chậm
rãi nói, "Chúng tôi là mẹ con, người khác thế nào không sao cả, cuộc
sống của chúng tôi cũng không cần người ngoài đến tham gia, cho nên là
mẹ con, là chị em, người khác cho rằng thế nào, chúng tôi sẽ không quan
tâm.”
Đường Bạch Dạ cười lạnh, trong lòng đè nén một đoàn lửa
giận, gió biển thổi vào cũng không thể tiêu tan, hung ác nham hiểm dọa
người.
Hạ Thần Hi yêu ghét rõ ràng, dám yêu dám hận, nếu như lý
trí này, ai có thể làm cho cô ở tuổi vị thành niên, cam nguyện mạo hiểm
nguy hiểm, sinh hạ đứa nhỏ, người đàn ông này lại là hạng người gì, có
thể làm cho Hạ Thần Hi ái mộ như vậy. (ảnh chứ ai, vậy cũng thắc mắc)
Nếu không có ái mộ, lấy tính tình của cô, tại sao lại sinh hạ đứa nhỏ.
Vừa nghĩ tới có người chiếm cứ tâm Hạ Thần Hi, cô yêu người khác, Đường Bạch Dạ nắm tay giống như muốn bóp nát.
Lửa giận cùng lòng đố kị, thiêu đốt anh giống như không có lý trí.
Đúng vậy, là đố kị!
Anh biết, cũng không phải là Hạ Thần Hi lừa gạt anh có đứa nhỏ, mà là, tâm Hạ Thần Hi từng thuộc về người khác.
Cô từng thuộc về người đàn ông khác.
Anh đố kị, với cha của Hạ Thiên.
"Lúc cô sinh Hạ Thiên, đang lúc đi học, lại là vị thành niên, tại sao muốn
sinh hạ đứa nhỏ?" Đường Bạch Dạ cảm thấy, anh muốn biết rõ vì sao lại
như vậy