Hạ bảo bối lại cười híp mắt nói, "Triệu Phong, tôi và anh cùng đến đồn
cảnh sát, nếu như tôi không thấy được Hạ Thần Hi ra, như vậy, tiếp theo
chúng ta cũng không phải là nói chuyện tốt như vậy, tôi cũng sẽ không ôn nhu như thế ."
"Được, được, tôi đáp ứng cậu.”
"Lần sau lại hãm hại Hạ Thần Hi..."
"Không dám, không dám..."
Hạ bảo bối gật gật đầu, tỏ vẻ trẻ nhỏ dễ dạy, lại hỏi, "Anh nhớ kỹ mặt tôi sao?”
"Không nhớ."
"Anh đêm nay thấy tôi sao?”
"Không."
"Tôi uy hiếp anh sao?"
"Không có!"
Hạ bảo bối rất hài lòng, cho nên nói thôi, người cũng đã dạy dỗ, cái gì xương cứng cũng mềm nhũn.
Lý Hổ nghĩ thầm, đứa nhỏ này thực sự là nhân tài trời sinh hắc đạo.
Hạ bảo bối buồn chán phất tay một cái, "Hồi bến tàu."
Lý Hổ yếu yếu hỏi, "Tiểu chủ nhân, muốn kéo anh ta đi lên sao?"
"Đi lên làm cái gì, cho anh phao ." Hạ bảo bối xán lạn cười, lộ ra một hàm
răng trắng noãn, Triệu Phong kêu lên, Hạ bảo bối ghét bỏ nhíu mày, giống như bình thường nghe tạp âm.
"Chuyến về , càng nhanh càng tốt."
"Dạ!"
Thế là, Triệu Phong đáng thương lại bị du thuyền kéo, ở trên biển du đãng.
Trở lại bến tàu, anh ta đã không có nửa cái mạng, bốn chiếc xe chống đạn
đến của đồn cảnh sát, Hạ bảo bối đá Triệu Phong xuống, "Hai mươi phút
không thấy Hạ Thần Hi ra, anh chuẩn bị thấy diêm vương."
Đùi phải Triệu Phong trúng đạn, mất máu quá nhiều. Bệnh viện cũng không dám đi, đụng đụng ngã ngã chạy đến cảnh - xét cục.
Hạ bảo bối xuống xe, để Lý Hổ bọn họ ở trong bóng tối chờ, một mình bé đứng ở ngoài cục cảnh sát.
Đứng không được ba phút, đột nhiên một chiếc Ferrari màu đen việt dã chợt
dừng ở cửa cục cảnh sát, trên mặt đất vẽ ra một dấu vết sắc bén, Đường
Bạch Dạ cùng Lâm Nhiên xuống xe, Đường Bạch Dạ nhìn thấy Hạ bảo bối đứng ở cửa cục cảnh sát, có chút kinh ngạc.
Hạ bảo bối nhìn thấy Đường Bạch Dạ cũng rất kinh ngạc, người ở nước Mỹ, vì sao nhanh như vậy trở lại ?
Chẳng lẽ vừa nghe tin tức gấp trở về, dù cho như vậy, cũng không có chuyến bay nhanh như vậy
a.
"Bảo bối..." Đường Bạch Dạ đi tới, hơi ngồi xổm người xuống, đột nhiên nhìn
thấy Hạ bảo bối thật bất ngờ, tự nhiên cho rằng Hạ bảo bối là chờ Hạ
Thần Hi, đứa nhỏ nhỏ như vậy, cô độc như vậy đứng ở bên ngoài cục cảnh
sát.
Tâm Đường Bạch Dạ đau .
"Đang đợi mẹ sao?"
Hạ bảo bối gật đầu, Đường Bạch Dạ kiên định nói, "Chờ chú một chút, chú nhất định sẽ đưa mẹ cháu ra.”
Đường Bạch Dạ cùng Lâm Nhiên đi vào đồn cảnh sát, khóe môi Hạ bảo bối gợi lên ý cười.
Xem ra, cha bé so với trong tưởng tượng muốn quan tâm mẹ bé.
Bác Triệu Phong là trưởng cục công an, Triệu Phong khập khiễng tiến vào,
cục trưởng giận dữ, trên đùi anh ta trúng đạn, tuy không phải rất nghiêm trọng, nhưng lại bị ngâm trong nước muối, thoạt nhìn rất khủng bố, cục
trưởng lập tức phái người nghĩ đưa anh ta đi bệnh viện.
Triệu Phong lại làm cho cục trưởng trước thả Hạ Thần Hi.
"Bác, thả cô ta đi, van người.” Triệu Phong sợ đến không nhẹ, chẳng sợ đã ở
cục cảnh sát, anh cũng rất sợ hãi, anh biết, mắt đứa bé kia đang nhìn
anh, nếu không thả Hạ Thần Hi, anh sẽ không có mạng.
"Chuyện công trình, cháu sẽ phụ trách, cháu sẽ phụ trách, bác thả Hạ Thần Hi đi, chuyện không liên quan đến cô ấy.”
Hạ Thần Hi án chết, vốn chính là Triệu Phong ở sau lưng làm chủ, vốn Hạ
Thần Hi cũng không có chuyện gì, trong lòng cục trưởng đại nhân cũng
minh bạch, là bọn họ một tay ở sau lưng thao túng , bây giờ đột nhiên
nói thả người, ông rất khiếp sợ.
Uống lộn thuốc?