"Đau không?" Đường Bạch Dạ hỏi.
"Đau!" Hạ Thần Hi không chút do dự trả lời.
Đường Bạch Dạ ánh mắt tà mị, nở rộ vô số hấp dẫn, anh đâm chọc vết thương Hạ
Thần Hi, phản ứng Hạ Thần Hi không lớn, cho nên, Đường Bạch Dạ có kết
luận.
"Tôi cảm thấy không đau."
Hạ Thần Hi 囧, "... Cho nên?"
Con ngươi Đường Bạch Dạ tối sầm lại, tiếu ý hiện lên, thế nào có một loại cảm giác chính nhân quân tử, "Chúng ta tiếp tục."
Nói xong, Đường Bạch Dạ đẩy tay Hạ Thần Hi ra, cúi người, ngậm lấy nụ hồng
mai chính mình vẫn rất thèm nhỏ dãi, mặt khác một tay xoa nắn bên kia,
tính toán một lần nữa khơi lên tình dục của Hạ Thần Hi.
Nơi anh
đụng chạm như có một dòng điện đi qua, xông lên da đầu, tóc tê dại, điện lưu dạo qua một vòng, lại đáp xuống, Hạ Thần Hi chỉ cảm giác thần trí
đều bị đoạt đi.
"Thực sự đau..." Hạ Thần Hi cuống quít đẩy anh ra.
Đường Bạch Dạ xem nhẹ, "Tôi nhìn không đau."
Hạ Thần Hi cười lạnh, "Đường tổng, cầm thú đã chiếm cứ đầu óc anh."
Hạ Thần Hi cấp tốc kéo quần áo, lại một lần nữa bọc lại chính mình, vừa
muốn thoát đi liền bị Đường Bạch Dạ ôm lấy, áp ở trên chỗ kia của anh,
trên mặt Hạ Thần Hi hồng hồng.
Lại lấy một bộ dạng tôi là phụ nữ đàng hoàng, Đường tổng anh không muốn đùa giỡn tôi biểu tình nhìn Đường Bạch Dạ.
"Đường tổng, phụ nữ bị thương anh cũng không buông tha, anh là cầm thú?”
Ánh mắt Đường Bạch Dạ trên dưới chuyển động, nhìn Hạ Thần Hi, "Tôi xem cô
vui vẻ, nếu thật là phụ nữ bị thương trái lại được rồi, công phu của tôi giảm đi không ít, thế nàocũng sẽ không phản kháng, nào có phiền toái
như vậy."
Hạ Thần Hi 囧 囧 hữu thần, "Đường tổng, anh kiếp trước nhất định là cầm thú!"
"Không có ý, tôi kiếp này cũng là cầm thú."
Người thuộc về loài chim.
Khóe miệng Hạ Thần Hi một trận co quắp, không nói gì nghẹn ngào, Đường tổng, anh dừng tay.
Luận tài ăn nói, cô vẫn là thua anh.
Đường Bạch Dạ hơi nhíu mày, ánh mắt tà mị, mang theo một tia mê người,
"Hạ
tiểu thư, tôi nhìn cô rất tinh thần , tiểu đệ của tôi cũng rất có tinh
thần , không bằng chúng ta như tiếp tục?"
Nhìn anh thật sự có một loại xúc động muốn tiếp tục, Hạ Thần Hi giận, "Đầu óc anh chỉ có loại rác rưởi này sao?"
Đường Bạch Dạ kinh ngạc nhìn Hạ Thần Hi, "Chuyện vĩ đại như vậy, cô tại sao
có thể nói là rác rưởi, không có loại rác rưởi này, cô cùng tôi làm sao
tới thế giới này? Chẳng lẽ là theo rác rưởi tới?"
Hạ Thần Hi suýt nữa nội thương, vội vã nhảy xuống khỏi chân Đường Bạch Dạ.
Đường Bạch Dạ chỉ vào bộ phận đũng quần hở ra, hỏi Hạ Thần Hi, "Cô đi rồi, nó làm sao bây giờ?"
"Cắt!" Hạ Thần Hi tức giận nói.
Quả thực thịt bò đầy mặt.
Cô chỉ là ra uống một chén nước mà thôi, tại sao bị Đường Bạch Dạ đùa giỡn như vậy.
Hạ Thần Hi tiến về phòng ngủ, vừa định đóng cửa thì có một tay với vào,
thân thể Hạ Thần Hi vừa lui vào, Đường Bạch Dạ đã tiến phòng ngủ. Phòng
ngủ Hạ tiểu thư, rất sạch sẽ, cũng ấm áp.
Đường Bạch Dạ chậc chậc lên tiếng, "Hạ tiểu thư, đầu óc cô thật nhiều rác rưởi, gian phòng tất cả đều là loại sắc điệu này."
Hạ Thần Hi, "..."
"Anh tiến vào làm cái gì?"
Đường Bạch Dạ như ở nhà mình, trên giường Hạ tiểu thư, bàn tay vỗ vỗ một bên vị trí.
Hạ Thần Hi, "..."
"Đường Bạch Dạ, anh làm gì?" Hạ Thần Hi giận.
Đường Bạch Dạ vỗ vỗ vị trí bên người, "Đi lên, tôi mệt nhọc."
Hạ Thần Hi, "Anh ra ngoài ngủ."