Triệu Phong chính là
không nói, chân của anh ta bị nhiễm vi khuẩn, thiếu chút nữa bị cắt,
chẳng sợ như vậy, anh cũng không dám phun ra ai bắn.
Cục trưởng
đem chuyện Đường Bạch Dạ đại náo cục cảnh sát nói cho Tưởng thi trưởng,
Tưởng thị trưởng giận không kìm được, tìm Đường Bạch Dạ, thậm chí tìm
đến Đường gia, Đường Bạch Dạ lại biến mất một đêm, ai cũng không biết
anh đi chỗ nào.
Tưởng Tuệ chỉ có thể nghĩ đến, tất cả đều là Hạ Thần Hi làm.
Cô phỏng đoán, có người bắt Triệu Phong, bức Triệu Phong thừa nhận hành vi phạm tội, Hạ Thần Hi bị thả ra, quá trùng hợp, nhất định là người của
Hạ Thần Hi.
"Tổng giám, tôi không rõ cô đang nói cái gì?" Hạ Thần Hi vô tội hỏi.
"Cô còn dám giả trang, anh tôi bị người ta bắn, thiếu chút nữa tàn phế, cô
vậy mà nói không biết tôi đang nói cái gì?" Tưởng Tuệ tức giận hỏi, "Có
phải cô phái người làm có phải hay không?"
Triệu Phong bị người bắn?
Hạ Thần Hi càng cảm thấy ngoài ý muốn, ai phải làm như vậy, Đường Bạch Dạ
một người đơn thương độc mã ở cục cảnh sát đùa giỡn uy phong, cục trưởng cũng không dám nói gì, anh căn bản không cần làm việc thừa với Triệu
Phong.
"Anh ta bị người bắn lúc nào?”
"Tối hôm qua, cô còn dám giả trang?" Tưởng Tuệ bệnh tâm thần nói, "Anh tôi bị bắn, bệnh việc không dám đi, lại chạy đến đồn cảnh sát tự thú, yêu cầu cục trưởng thả
cô, nếu như không phải người của cô, thì ai làm?”
"Cô thuê người giết người có phải không?”
"Tưởng công chúa, cô xem phim Âu Mỹ nhiều quá.” Hạ Thần Hi nhàn nhạt nói, nếu là Đường Bạch Dạ, cũng không phải là Đường Bạch Dạ bắn , "Tôi kiếp này
chưa thấy sát thủ, đi chỗ nào thuê người giết.”
Ít hôm sau, Hạ Thần Hi nhớ tới chính mình đã từng là sát thủ tốt nhất, lại nghĩ tới câu này, đó là có nhiều hình ảnh hỉ cảm.
"Đừng nghĩ ngụy biện, nhất định là cô." Tưởng Tuệ nghiêm nghị nói, "Nếu không phải cô, anh tôi sẽ không bị chỉnh thảm như vậy, Hạ Thần Hi, cô chờ
chịu chết đi, tôi sẽ không bỏ qua cô, nhất định sẽ không."
Hạ
Thần Hi cười lạnh, "Tưởng Tuệ, làm tặc thích nhất kêu bắt trộm, tôi bị
bắt đến sở tạm giam chịu tội thay, bị bức cung, thiếu chút nữa mất mạng, tôi đến bây giờ không nói câu nào, đã cấp
cục trưởng mặt mũi."
"Nếu là tôi nói ra, sợ là vị trí cục trưởng này ngồi bất ổn."
"Tôi bị tạm giữ, không cho phép gặp luật sư, không cho phép gặp người nhà,
tôi không thể liên hệ với bên ngoài, cô dựa vào cái gì nói tôi làm?”
Hạ Thần Hi càng nói, thanh âm càng lạnh, "Cô thật có bệnh, tôi thiếu chút
nữa bị người giết người diệt khẩu biết rõ có chứng cứ là Triệu Phong
làm, tôi cái gì cũng không nói, cô ồn ào cái gì?"
"Nhà cô xảy ra chuyện gì cũng đổ lên đầu tôi có phải không?”
"Ngày nào đó cô ra cửa bị xe đụng xảy ra tai nạn xe cộ có phải hay không cũng là tôi phái người đến cao tốc cố ý đụng cô?"
"Cô có bị bệnh thì đến tìm bác sĩ khoa thần kinh của bệnh viện, đừng đến phiền tôi."
Tưởng Tuệ bị Hạ Thần Hi nói tức giận đến hô hấp không thuận, Hạ Thần Hi cũng lười nghe Tưởng Tuệ chửi rủa, cúp điện thoại.
Chuyện này, cô đã làm tốt bổn phận của mình.
Chẳng sợ đến loại tình trạng này, cô cũng không có gây chuyện thị phi.
Cô biết, Đường Bạch Dạ đủ bận, vì cứu cô, dự đoán muốn ứng đối Đường gia,
lại muốn ứng đối Tưởng gia cùng Triệu gia, anh loạn thất bát tao một
đống.
Chuyện của cô, không muốn anh phiền lòng.
Không ngờ Tưởng Tuệ không cảm thấy được như thế.
Trên đời có một loại phụ nữ, có thể kéo thấp trình độ của mình.
"Mẹ, không nên tức giận, rất nhanh già." Hạ bảo bối ở phía xa phất tay một
cái, "Chọc giận mẹ tức giận, coi như là người qua đường, không quan
trọng, hà tất tức giận.”
Hạ Thần Hi cười, bảo bối nói đúng, lời người qua đường nói, hà tất tức giận.
Không đáng.