Anh thanh âm không
lớn, như bình thường, thậm chí mang theo một chút ưu nhã, nhưng mà, lời
nói ra, lại là khí phách, như tối ngạnh cương đao, để ngang yết hầu của
địch.
Không khí, trong nháy mắt căng thẳng.
Tưởng thị
trưởng đột nhiên ý thức được, ông và Đường lão vẫn cho là nắm Đường Bạch Dạ trong lòng bàn tay, đã chậm rãi thoát khỏi lòng bàn tay của bọn họ.
"Anh ngụ ý, không muốn cùng Tiểu Tuệ kết hôn?" Sắc mặt Tưởng thị trưởng khó
coi đến cực điểm, con gái duy nhất của ông đã chịu nhục nhã lớn như vậy, là một người cha không thể chịu đựng.
"Hôn nhân của tôi, chỉ là
một tràng giao dịch." Đường Bạch Dạ lạnh lùng nói, không phải đang nói
anh một đời hạnh phúc, mà là nói một chuyện không quan trọng.
Anh vẫn cho là, hôn nhân sẽ chỉ là một hồi giao dịch, không còn cái khác.
Anh chưa bao giờ chờ mong hôn nhân.
Anh biết, chẳng sợ anh kết hôn với Tưởng Tuệ, cũng là hôn nhân.
Thẳng đến anh gặp được Hạ Thần Hi.
Anh đột nhiên muốn hôn nhân chân chân thật thật.
Tưởng thị trưởng cười lạnh, tay nắm ly rượu đỏ, giống như muốn đem ly bóp
nát, "Đường Bạch Dạ, anh thực sự là không biết phân biệt. Tiểu Tuệ có
thể gả cho anh, là phúc khí anh có được, nó yêu anh như vậy, vì sao anh
không biết quí trọng.”
"Trong cả đời Tưởng thị trưởng, trừ thị
trưởng phu nhân, không yêu qua những người khác sao?" Đường Bạch Dạ cười mỉm hỏi, vô cùng thân sĩ, như hỏi một chuyện bình thường.
Tưởng thị trưởng trong nháy mắt không nói nên lời.
Trong đầu thoáng qua một gương mặt trẻ tuổi, cấp tốc biến mất.
Ông nhíu mày, Đường Bạch Dạ thấy thần sắc ông như vậy, cũng hiểu được.
Nhớ người yêu cũ, là thói hư tật xấu của đàn ông.
Đàn ông có thể yêu một người phụ nữ, lại không cam đoan kì hạn, cực ít có một người đàn ông trọn đời trọn kiếp yêu một người.
Nhìn hôn nhân có tình cảm lại cảm thấy cực kì quái.
Phương diện này, Đường Bạch Dạ thấy rất thấu hiểu.
Tưởng thị trưởng lạnh lùng cười, "Đường đại thiếu, lúc tôi ở cái tuổi này,
cũng giống như anh, nói cái gì tình tình yêu yêu, chờ anh đến cái tuổi
này của tôi liền biết, tình yêu cái gì cũng không phải, nắm anh ở trong
tay, mới thực sự thật thật tại tại, anh nắm giữ gì đó."
"Nếu là anh, tôi sẽ thả
thông minh một điểm, cưới Tiểu Tuệ, hơn phấn đấu ba mươi năm."
Đường Bạch Dạ đột nhiên cười to, tiếng cười châm chọc, như nghe đến vũ trụ cười nhạo.
"Giờ này ngày này, chẳng sợ không phấn đấu ba mươi năm này, tôi cũng đủ khoe khoang ba đời." Đường Bạch Dạ nói xong ngạo mạn càn rỡ, giống như anh
là cao cao tại thượng, cái gì cũng không để ở trong mắt.
Tưởng
thị trưởng giận dữ, đập bàn đứng lên, "Đường Bạch Dạ, anh rất quá
đáng, lúc trước Tiểu Tuệ giúp anh, bây giờ qua sông rút ván, anh không
sợ làm nó thất vọng sao?”
Đường Bạch Dạ nói, "Tưởng thị trưởng, lúc trước Đường gia gặp nạn, ngài cho viện trợ, tôi rất cảm kích."
"Mấy năm qua này, tôi cũng cho ngài đủ tiền tài, cho ngài đủ giúp đỡ, giúp
ngài ở giới chính trị thuận buồm xuôi gió, tôi cũng không nợ ngài."
"Nợ ngài, tôi trả sạch."
"Tưởng Tuệ cùng tôi vừa mới bắt đầu chính là một giao dịch, trong lòng cô ấy
cũng biết rõ ràng." Đường Bạch Dạ nhìn Tưởng thị trưởng, ánh mắt lãnh
ngạnh, không một điểm thỏa hiệp, "Tôi Đường Bạch Dạ không làm Tưởng Tuệ
thất vọng."
Anh và Tưởng Tuệ ngay từ đầu, anh nói với Tưởng Tuệ,
cô không yêu anh, bọn họ đính hôn, anh chỉ biết chức trách vị hôn phu
chiếu cố cô, sẽ không tệ bạc với cô, nếu là tương lai anh không có người yêu, anh có thể kết hôn với cô.
Nếu có, bọn họ sẽ đi hai con đường.
Đường Bạch Dạ đa tình phong lưu, lại không lừa tình đối với phụ nữ của mình.
Tưởng Tuệ yêu anh, anh biết, cho nên anh không lừa cô.
Anh Đường Bạch Dạ nghĩ muốn cái gì, anh sẽ dùng hết toàn lực chính mình, sẽ không dựa vào phụ nữ.