Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Hạ Bảo Bối Bưu Hãn Vô Địch (7)


trước sau

Đường rừng mặc dù không dễ đi, vô cùng sóc nảy, Bản Kiệt Minh còn là dựa vào kỹ thuật cường hãn, ở trong rừng cây qua lại không ngớt, không đầy một lát ra khỏi rừng cây, là một cái lối nhỏ, Bản Kiệt Minh hỏi, "Bảo bối, thầy lạc đường."

"Không có ý tứ, trò cũng lạc đường." Hạ bảo bối 囧 囧nói.

Hạ bảo bối tính toán phương hướng, "Hướng phía đông đi."

Bản Kiệt Minh là người nước ngoài, bình thường cũng không đến vùng ngoại ô, căn bản không biết phương hướng, Hạ bảo bối vừa mới về nước, cũng không biết phương hướng, chỉ là bằng cảm giác, không thể không nói, bọn họ vận cứt chó.(đen đủi)

Hai người mới vừa đi ra một đoạn, liền nhìn thấy chiếc xe kia dừng ở trước mặt.

Bản Kiệt Minh trong nháy mắt có một loại cảm giác chết chắc.

Anh muốn quay đầu xe, Hạ bảo bối chợt xoay người lại, rống giận, "Không cho phép quay lại, chống lại, đụng vào!"

"Này muốn chết người !"

"Đụng!" Hạ bảo bối rống to.

Bản Kiệt Minh giận, "Lão tử liều mạng!"

Này là đường một chiều, trước mặt mà đến, tốc độ thật nhanh, hiển nhiên cũng có muốn đem bọn họ đâm chết tâm, Bản Kiệt Minh cũng cấp tốc đem tốc độ đề tới tối cao, tốc độ cao nhất.

Mắt Hạ bảo bối mở rất lớn.

So với ai khác càng không sợ chết?

Đến đây đi, nhìn nhìn ai cường hãn hơn!

Một chiếc ô tô, một chiếc xe máy, trên con đường này, cứ như vậy hung mãnh , tốc độ cao nhất đụng nhau qua đây.

Cách càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, hai bên đều là không muốn sống người, ai cũng không có tránh, đối diện đạn không ngừng bắn về phía, Bản Kiệt Minh cũng không dừng lại, cứ như vậy đụng vào.

Bên kia kinh hãi, mắt thấy muốn đụng vào , cấp tốc đánh tay lái, Bản Kiệt Minh đem xe đầu vừa nhấc.

Theo trên xe vẽ ra một đường pa-ra-bôn đẹp, rơi vào trên đường nhỏ, Hạ bảo bối thiếu chút nữa rơi xuống.

Ô tô sẽ không có may mắn như thế, tay lái đánh quá nhanh, đường lại nhỏ, trơn trượt, rơi xuống khe suối, toàn bộ thân xe ở trên một gốc cây, vô cùng thê thảm, người bên trong không chết cũng trọng thương.

Bản Kiệt Minh thở phào nhẹ nhõm.

Trời ạ, cuối cùng là tránh được một kiếp .

"Bảo bối, ai muốn giết trò?" Bản Kiệt Minh hỏi, "Đây cũng quá kích thích."

"Không biết, ngay cả bảo bối đáng yêu như thế cũng muốn giết, thực sự là rất xấu rồi." Hạ bảo bối
nói, xoay người xuống, lật cặp sách, lấy điện thoại di động của mình ra, gọi một cú điện thoại cho Lục Trăn.

"Lục Trăn, Tiêu Tề đâu?"

Lục Trăn hiển nhiên đang ngủ, nhịn không được kêu rên một tiếng, "Thời sai thời sai, bảo bối, cậu thực sự là muốn lăn qua lăn lại tôi chết, tôi vừa tới Oman, vừa mới ngủ không được một giờ đâu."

Hạ bảo bối thật sâu xét lại mình một hồi, "Tôi bị người đuổi giết ."

Lục Trăn giọng điệu không thấy gì là lạ, "Bị người đuổi giết có cái gì rất giỏi , anh Lục ba ngày hai bữa bị người đuổi giết."

"Anh Lục..." Hạ bảo bối cắn răng, Lục Trăn cấp tốc theo trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, "Anh còn có nhàn hạ thoải mái cùng anh Lục nói chuyện, nói rõ không có gì đáng ngại, ừ, có tiền đồ, chờ tôi tra một chút."

Điện thoại bên kia truyền đến âm thanh bàn phím, Hạ bảo bối lắc lắc đầu, Lục Trăn thực sự là tức chết người a.

"Chúc mừng cậu, Tiêu Tề một giờ trước lên phi cơ, đi Mexico." Lục Trăn nói, xoa mi tâm nói, "Tối hôm qua Long Tứ phái người làm thất bại giao dịch của anh ta, tổn hại tới 40 triệu đôla, dự đoán Tiêu Tề muốn đòi lại."

Hạ bảo bối kinh ngạc, ngồi ở trên bờ ruộng t, hơi nhíu mày, "Tiêu Tề đi Mexico, ai đuổi giết tôi?”

"Bảo bối, có lẽ Tiêu Tề biết cậu là ai, lưu lại một đội người thu thập cậu, dù sao chuyện Mexico khẩn cấp, anh ta trở về xử lý cũng là hợp lý , cậu tốt nhất liên hệ Liễu An cùng Lý Hổ bảo hộ cậu." Lục Trăn nói, "Nếu có chuyện, tôi xử lý tốt chuyện Oman liền đi một chuyến."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện