"Trương đường chủ,
thực sự là khách ít đến, nghĩ như thế nào gọi điện thoại cho tôi ."
Đường Bạch Dạ ưu nhã cười, nhưng trong lòng đảo chuyện hắc đạo xảy ra
gần đây, gần đây gió yên sóng lặng, Đường môn cũng không cùng Phi Hổ môn tìm phiền toái, anh có thể có chuyện gì.
"Đường Bạch Dạ, tôi xem anh có thể hoành hành bao lâu." Trương Phi Hổ lạnh lùng cười, "Con trai của anh ở trên tay tôi, nghĩ cứu mạng của nó, anh dùng mạng của mình để đổi, bằng không, tôi giết nó."
"Trương đường chủ, con tôi?"
Đường Bạch Dạ kinh ngạc cực kỳ, hơi nhíu mày, "Anh thật khôi hài, tôi
lúc nào có một đứa con trai, tôi thế nào cũng không biết."
Hạ Thần Hi vừa nghe lời này, trong lòng liền cảm thấy không tốt, nghiêm nghị nói, "Mở loa ngoài đi.”
Đường Bạch Dạ nhíu mày liếc mắt nhìn Hạ Thần Hi một cái, hơi cảm thấy nghi hoặc, mở loa ngoài.
Trương đường chủ lạnh lùng cười nói, "Đường Bạch Dạ, xem ra anh quả nhiên là
người lãnh khốc vô tình, anh đã không để ý sống chết của nó, tôi lại
đánh nó một thương được rồi."
Sau đó, trong di động truyền đến
tiếng súng, tiếp theo là một tiếng kêu đau đớn, Hạ Thần Hi nghe ra là
của Hạ bảo bối, lập tức đoạt lấy di động, "Bảo bối, hỗn đản, không nên
thương tổn con tôi."
"Mẹ..." Tiếng Hạ bảo bối yếu ớt truyền đến,
tâm Đường Bạch Dạ cùng Hạ Thần Hi đều bị níu chặt, vừa nghĩ tới một
thương đánh vào trên người Hạ bảo bối, Hạ Thần Hi hận không thể giết
người.
Trong mắt bốc lên một cỗ tức giận.
Đáng chết, cô
nâng trong lòng bàn tay, con trai cô được cưng chiều vô hạn, vậy mà
người khác nổ súng bắn, Hạ Thần Hi nắm chặt nắm tay, cơ hồ cắn nát lợi.
Có lẽ là máu mủ tình thâm, Đường Bạch Dạ cũng cảm thấy cực kỳ đau lòng.
"Trương Phi Hổ!"
Trương Phi Hổ cười, "Xem ra cha mẹ Hạ bảo bối ba ở đây, vậy không còn gì tốt hơn , Đường Bạch Dạ, anh tin không?”
"Mày nghĩ cái gì." Đường Bạch Dạ cấp tốc tỉnh táo lại, một tay nắm tay Hạ Thần Hi.
Lòng bàn tay Hạ Thần Hi tất cả đều là mồ hôi, lạnh cục kỳ, giống như là băng.
Trương Phi Hổ âm độc nói, "Rất đơn giản,
lập tức ra đại lâu Đường thị, một
mình đến bến tàu số ba, một mình đến, đừng đừa giỡn tôi, bằng không, tôi sẽ cho anh biết, cái gì gọi là đau muốn chết, tôi sẽ lập tức giết đứa
nhỏ này."
"Nhớ kỹ, một người, theo đại lâu rời khỏi, tôi liền
phái người nhìn chằm chằm anh, điện thoại của anh tôi cũng nghe lén, anh lập tức đến bến tàu, bằng không, anh dám báo cảnh sát, hoặc là dẫn
người, tôi sẽ cho anh một cỗ thi thể."
"Anh dám động đến bé một lần nữa, tôi san bằng toàn bộ Phi Hổ môn."
"Tôi cũng muốn đi." Hạ Thần Hi nói.
Trương Phi Hổ nghĩ, chẳng qua là một người phụ nữ, không có gì không dậy nổi , thế là, anh đồng ý Hạ Thần Hi cùng Đường Bạch Dạ cùng đi, không cho
phép dẫn người.
Đường Bạch Dạ cúp điện thoại, vội vã đi ra khỏi
phòng làm việc tổng giám đốc, Hạ Thần Hi theo anh cùng đi ra ngoài,
Đường Bạch Dạ nghiêm nghị nói, "Trở về phòng làm việc đi, một mình tôi
đi."
"Tôi muốn đi!" Hạ Thần Hi một chữ một nói, "Có người bắt con trai tôi, tôi phải đi."
"Quá nguy hiểm." Đường Bạch Dạ trầm giọng nói, "Tôi biết cô lo lắng Hạ bảo
bối, thế nhưng, súng đạn không có mắt, tôi sẽ không dẫn cô đi.”
"Đường Bạch Dạ, Hạ Thiên là con tôi, tất cả của tôi." Hạ Thần Hi nắm cánh tay
Đường Bạch Dạ, trầm giọng nói, "Anh phải mang tôi đi, tôi sẽ không trở
thành gánh nặng của anh."
"Hạ Thần Hi!" Hai người ở cửa thang máy ra giằng co, chư vị thư ký nhìn bọn họ, hết sức kinh ngạc, Đường Bạch
Dạ cắn răng một cái, mang theo Hạ Thần Hi xuống lầu, trên mặt Hạ Thần Hi không có tươi cười.