Hạ Thần Hi nghiêng đầu, "Tôi cảm giác, tôi có thể."
Đường Bạch Dạ, "..."
Người có thể nổ súng hai tay, trên đời ít lại càng ít, em gái ngươi, sống chết trước mắt, đừng dựa vào cảm giác.
Hạ Thần Hi đã đứng lên, Đường Bạch Dạ cũng đứng lên, hai người đưa lưng về phía nhau, chăm chú ở cùng một chỗ, Hạ Thần Hi hai tay nổ súng, Đường
Bạch Dạ một tay, bắn súng không phải là cường hạng của Đường Bạch Dạ.
Anh cường hạng là đánh nhau kịch liệt.
Nhưng mà, súng ở trên tay Hạ Thần Hi, giống như có sinh mạng.
Cô hai tay nổ súng..
Một viên đạn một cái mạng, không có một viên lãng phí.
Bang bang phanh...
Bến tàu tất cả đều là tiếng súng, hai người tốc độ di động rất nhanh, phối
hợp hết sức ăn ý, sẽ không ở trong tầm nhìn của người bán tỉa, không
được mấy phút, giết chết hai mươi mấy người.
Chiến đấu như là khủng bố .
Đột nhiên, Hạ Thần Hi nheo mắt lại, đột nhiên nhìn qua Đường Bạch Dạ, hai
người đồng thời đánh về phía một thùng đựng hàng phía sau, nơi bọn họ
vừa trải qua, một loạt đạn, thậm chí có người dùng súng máy bắn bọn họ.
Đạn dày đặc.
Sau thùng đựng hàng Hạ Thần Hi cùng Đường Bạch Dạ đổi đạn dược, Hạ Thần Hi
tính toán khoảng cách cô cùng Hạ bảo bối, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thùng đựng hàng, khoảng thời gian không được một thước, cô trầm giọng nói,
"Đường Bạch Dạ, yểm hộ tôi."
Đường Bạch Dạ gật đầu, xông tới,
hướng phương hướng súng máy xạ kích, may mắn cũng chỉ có một súng ống
như vậy, Hạ Thần Hi leo lên thùng đựng hàng, một trăm phần trăm xuất
hiện ở trong tầm nhìn người bắn tỉa.
Người bắn tỉa nhắm vào, Hạ
Thần Hi cười lạnh, thẳng đối mặt với hắn ta, "Đến đây đi, nhìn xem đạn
của anh nhanh, hay đao của tôi nhanh.”
Cô vung tay lên, vọt tới hướng người bắn tỉa một cây đao, đạn người bắn tỉa chưa có bắn ra, đao đã ở giữa mi tâm.
Hai tên người bắn tỉa là tương đối , sau khi Hạ Thần Hi giải quyết một,
thân thể lộn qua thùng dựng hàng, thoát khỏi đạn đối diện bắn tới, toàn
bộ thùng đựng hàng nát tan.
Cô còn chưa có đứng lên, nằm ở mặt khác của một thùng đựng hàng, đao từ trong tay bay ra, đồng dạng túng mi tâm người bắn tỉa.
Cô sở dĩ mạo hiểm giải quyết người bắn tỉa là sợ bọn họ hướng Hạ bảo bối nổ súng.
Hạ bảo bối bị trói , mục tiêu quá lớn, nếu là bọn họ nổ súng, bảo bối hẳn
phải chết
không thể nghi ngờ, chỉ có thể giải quyết người uy hiếp bảo
bối, cô mới có thể toàn tâm toàn ý chiến đấu.
Mặt đất, Desert
Eagle của Đường Bạch Dạ cũng giải quyết được mấy người, Hạ Thần Hi theo
phế tích lên xuống, hướng Hạ bảo bối mà đi, Đường Bạch Dạ đối phó người
mặc đồ đen, Trương Phi Hổ giận dữ , "Giết đứa nhỏ."
"Dạ!" Một người theo chỗ tối đi ra, hướng Hạ bảo bối nổ súng.
Kim loại dưới ánh mặt trời phản xạ tạo ra một đường đạo hàn, lưng Hạ Thần
Hi mát lạnh, hướng Hạ bảo bối chạy như bay mà đến, cô theo thùng đựng
hàng chạy tới, người kia, theo mặt đất xạ kích, Hạ Thần Hi chỉ có thể
cướp tốc độ.
Cuồn cuộn, chỉ có thể một đường chạy băng băng, cùng tử thần cướp bảo bối của cô.
Tim Đường Bạch Dạ cũng treo lên, hi vọng Hạ Thần Hi có thể cứu hạ Hạ bảo bối, thực sự quá mạo hiểm.
"Bảo bối..."
"Mẹ..." Mắt thấy sẽ đụng tới gần Hạ bảo bối, người mặc đồ đen đã bóp cò, Hạ
Thần Hi căng thẳng, kinh hoàng mấy bước, tung mình nhảy lên, có chừng
năm sáu thước cao, dưới chân tiếp sức, sau đó lại nhảy lên, hướng về
phía bảo bối của cô.
Tiếng súng vang, Hạ Thần Hi lấy thân thể ôm
lấy Hạ bảo bối, một tiếng kêu đau đớn, giống như đồng thời, không có
thời gian cắt dây, cô ôm bảo bối trên mặt đất lăn một vòng, bởi vì xung
lượng, cả người Hạ Thần Hi đánh lên phế tích.
Đụng phải đầu óc của cô có chút nứt ra.
Hạ bảo bối theo trong ngực cô lăn xa ba bốn mét, Hạ Thần Hi bưng đầu, chỉ cảm thấy chóng mặt.
Tất cả cảnh tượng trước mắt đều lắc lư, cô bò dậy không nổi, chỉ cảm thấy khó chịu.
Cách đó không xa, tiếng súng không ngừng.
Hạ Thần Hi nhãn mạo kim tinh. (ý là chóng mặt không nhìn rõ sự vật)