"Không có gì đáng ngại." Đường Bạch Dạ nói, ánh mắt nhìn về phía □□ Hạ Thần Hi, sắc
mặt của cô tái nhợt, cho dù hôn mê, ngủ cũng được không được thoải
mái, dường như là rất thống khổ, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.
Đường Bạch Dạ nghĩ đến chuyện ở bến tàu , phía sau Hạ Thần Hi kinh khủng kia,
thuật bắn súng bách phát bách trúng, trong lòng rất kinh ngạc.
Kỹ thuật dùng súng của cô tuyệt đối hơn anh , thân thủ của cô nhanh nhẹn hiếm thấy .
Anh chú ý tới chiêu số của Hạ Thần Hi, phi thường xảo quyệt, tinh linh, công
lớn hơn thủ, mỗi chiêu đòi mạng, đây là kỹ thuật của sát thủ .
Chỉ có sát thủ, mới có thể không muốn sống, mỗi một chiêu đều muốn lấy mạng đối phương, nhanh nhẹn, sạch sẽ.
Hạ Thần Hi không phải sát thủ, chính là một lính đánh thuê.
Phải, tuyệt đối không phải nhân vật tầm thường,t hân thủ của cô như vậy,
thuật bắn súng, tuyệt đối là người có tiếng tăm lừng lẫy.
Trừ phi cô không phải sống trên đời .
"Mẹ con, rốt cuộc là ai?" Đường Bạch Dạ hỏi Hạ Thiên.
Hạ bảo bối đạm đạm nhất tiếu (vui vẻ) trả lời, "Mẹ là nhân viên của WPL , gọi Hạ Thần Hi, năm nay 25 tuổi, cô ấy là mẹ con."
"Con hiểu ý của chú." Đường Dạ Bạch như có điều suy nghĩ nói, vẫy tay, để Hạ bảo bối đến bên cạnh anh.
Hạ bảo bối cũng không cự tuyệt, đi tới, Đường Dạ Bạch vuốt ve mặt bé ,
trong lòng lan ra một chút gì đó đầy cảm động, nếu bé thực sự là con
trai của anh,như vậy thật là tốt.
Bé thông minh lanh lợi , ai cũng thích.
Huống chi, bé lại còn hiếu thuận như vậy .
Hạ bảo bối khôn ngoan đứng trước mắt Đường Bạch Dạ, vốn lúc Đường Bạch Dạ xuất hiện ở bến tàu là ca, giờ lại thành vậy..
Bé thích cha của bé.
"Chú tại sao muốn tới cứu cháu?" Hạ Thiên hỏi.
"Anh ta nói, cháu là con chú." Đường Bạch Dạ trả lời, ánh mắt thật sâu nhìn Hạ bảo bối, tính toán trên mặt Hạ bảo bối nhìn ra một ít gì.
Hạ bảo bối nhíu mày, mỉm cười, liền hưng trí hỏi, "Đường tiên sinh, chú
không xác định con có phải con trai của chú hay không, chú cũng nguyện ý mạo hiểm nguy hiểm tính mạng tới cứu cháu, không phải sao?"
Chính là
điều này, cảm động Hạ bảo bối.
Dù cho Đường Bạch Dạ không phải của cha ruột bé , chỉ bằng điểm này, bé cũng ủng hộ anh theo đuổi Hạ Thần Hi.
"Ý cháu là sao?" Đường Bạch Dạ rất thông minh, không có bị Hạ bảo bối cho vào tròng .
Hạ bảo bối lắcđầu, muốn nhiều ưu nhã thì có bấy nhiêu ưu nhã, "Về điểm
này, con không thể không nói, kết quả ngựa đực liền là bi ai như thế a, chính mình có đứa con hay không cũng không biết."
"Đường tiên sinh, chú làm cho người ta nói chú có cái gì tốt đâu?"
Đường Bạch Dạ lập tức nghiến răng nghiến lợi, thật không hổ là hai mẹ con, trong lời nói thật giống nhau như đúc không sai biệt lắm .
"Con rốt cuộc có phải hay không?"
Hạ bảo bối nói, "Chú muốn hỏi mẹ con."
Mẹ nói phải, chính là phải, mẹ nói không phải, thì là không phải .
Hạ bảo bối sẽ không làm trái ý Hạ Thần Hi , chỉ cần Hạ Thần Hi không muốn, bé sẽ không tiếp nhận Đường Bạch Dạ, cho dù bé thực sự rất thích Đường Bạch Dạ , thích đến rất muốn gọi một tiếng cha.
"Mẹ con
nói, không nhớ việc trước kia." Đường Bạch Dạ nói, lạnh lùng hừ một
tiếng, "Chú có lý do hoài nghi, cô ấy chính là đang mượn cớ."
Hạ
bảo bối nhàn nhạt nói, "Đây không phải là mượn cớ, mẹ con đích xác không nhớ việc trước kia, cho nên, con có phải con trai chú hay không, chỉ sợ rằng quả thật là không ai biết."
Đường Bạch Dạ nheo mắt lại,
nhìn Hạ Thiên, "Đã như vậy, chúng ta sao không làm giám định ADN một
lần, so với ký ức của cô ấy , ký ức của chú, chú càng tin khoa học."
Hạ bảo bối, "..."
Mẹ kiếp, anh thế nào quên khoa học kỹ thuật vừa nói này.
Thật muốn làm giám định ADN, tất cả đều hiểu .