Cô cùng Hạ Thiên mang những thứ này đến, lại giống nhau như đúc, tất cả đều là Đường Bạch Dạ thích ăn nhất .
Sắc mặt Tưởng Tuệ cực kỳ khó coi, thậm chí không có chút huyết sắc nào, bọn họ lúc nào đã thân mật như vậy, cô nói cho Đường Bạch Dạ, đây là con
trai của Hạ Thần Hi , anh rõ ràng rất kinh ngạc, lúc nào bọn họ thân như vậy ?
"Đường tiên sinh nói cho cháu biết." Hạ bảo bối cười híp
mắt nói, giọng điệu ưu nhã, "Chúng tôi ra ngoài ăn cơm, cháu hỏi người
ăn cái gì, người nói người thích ăn cái này , cháu nhớ kỹ a."
Bé lại quay đầu nói với Đường Bạch Dạ, "Mẹ nói, bị vết thương đạn bắn, tính
tình chú lại như thế không tốt, nhất định là không có khẩu vị, nên để
cháu chuẩn bị một ít thứ chú thích ăn, nói không chừng chú sẽ ăn nhiều
một chút."
Đường Bạch Dạ im lặng, trong lòng oán thầm, Hạ bảo
bối ngươi thực sự là quá quỷ linh, tự diễn cái lời nói dối cũng không
cần viết nháp.
Hạ Thần Hi như thế quan tâm anh, trừ phi trời mưa.
Này thực sự không phải phong cách Hạ tiểu thư .
Nếu như Hạ bảo bối tính toán làm đồ ăn anh thích ăn , Hạ tiểu thư sẽ nói,
anh ta ăn cái gì cũng lãng phí, không như là cho mẹ ăn, lúc này mới
là phong cách của Hạ Thần Hi a.
Nhưng mà, vừa nghĩ tới bảo bối quan tâm anh như thế.
Tâm tình Đường Bạch Dạ mười phần vui sướng, cũng lộ ra ý cười hiếm thấy.
Tưởng Tuệ có cảm giác nguy cơ, vừa nhìn Hạ bảo bối làm thức ăn, bề ngoài
không có điểm thích, cô ghét bỏ nói, "Đường, đừng ăn của nó, em mang đến ăn ngon, anh ăn của em đi."
Hạ bảo bối đem canh cá đổ ra, bưng cho Đường Bạch Dạ.
Đường Bạch Dạ hạnh phúc uống một ngụm, rất kinh ngạc phát hiện, một điểm mùi tanh
cũng không có, vô cùng ngon, Hạ bảo bối nói, "Cháu cũng ghét mùi tanh
canh cá, cho nên cháu làm ra canh cá, một điểm mùi tanh cũng không có,
uống đi?"
Đường Bạch Dạ dựng thẳng ngón cái lên.
Hạ bảo bối cười híp mắt, muốn nhiều đáng yêu là có nhiều đáng yêu, thế nào nhìn giống như là hai cha con.
Hai người coi Tưởng Tuệ là thành người tàng hình.
Tưởng Tuệ giận dữ .
Hạ bảo bối lại
đem bữa ăn sáng mình làm bưng ra, mỗi loại cũng không
nhiều, chính thích hợp khẩu vị Đường Bạch Dạ , mặc dù bề ngoài không
được tốt lắm, nhưng xác thực cảm thấy ngon miệng , Đường Bạch Dạ ăn
rất ngon miệng, rất tao nhã.
Tưởng Tuệ nắm chặt nắm tay,
Đường Bạch Dạ quay đầu, lúc này mới thấy cô , "Tưởng Tuệ, nếu
như không có việc gì, đi trước đi, anh cùng Hạ bảo bối có chuyện muốn
nói."
Cô không nguyện ý đi, "Anh cùng nó có thể nói cái gì em không thể nghe , em không đi."
Tiểu tử này cùng Đường Bạch Dạ không thân chẳng quen, vì sao Đường Bạch Dạ với bé thân thiện như thế , cô cũng chưa từng thấy Đường Bạch Dạ lộ ra tươi cười tốt như vậy .
Có thể nói, đây là ôn nhu .
Hạ ảo bối chống cằm, ý vị thâm trường nói, "Bí mật của đàn ông.”
Ngụ ý, bí mật của đàn ông, phụ nữ có thể tránh xa thì nên tránh xa.
Sắc mặt Tưởng Tuệ tái xanh, tức giận không nhẹ.
Đường Bạch Dạ không nói gì, Tưởng Tuệ giậm chân một cái, mang theo hộp đựng thức ăn đi .
Lúc gần đi, hung hăng liếc mắt trừng Hạ Thiên một cái.
"Cháu ghét cô ta." Hạ bảo bối nói.
Đường Bạch Dạ nhíu mày, "Vì sao?"
"Thương tổn mẹ cháu, chỉ cần là quan hệ họ hàng đều ghét." Hạ bảo bối nắm tay, "Ai thương tổn mẹ cháu, cháu sẽ chỉnh chết cô ta, nếu như người đau
lòng, tốt nhất nhắc nhở cô ta đừng động mẹ cháu."
Đường Bạch Dạ chậc chậc, "Mẹ cháu không khi dễ người khác thì tốt rồi."
"Ý là nói, mẹ cháu không biết ôn nhu."
Đường Bạch Dạ bị canh cá nghẹn một chút, "Cháu không cảm thấy đây là chê cười sao?"
Ôn nhu?
Đâu ôn nhu , vừa nghĩ tới biểu hiện cô ở bến tàu, Hạ Thần Hi thế nào cùng ôn nhu?