Hạ Thần Hi nói, "Hôm nay bảo bối muốn đi vườn Bách Thảo, sao anh không đưa nó đi."
Đường Bạch Dạ vừa nghĩ tới chính mình đã ở bên Lâm Lâm một ngày, hơi nhíu
mày, lập tức có chút hối hận, Hạ bảo bối đối với một chuyện khác tương
đối hiếu kỳ, "Cha, người đã có một chiếc, vì sao còn muốn mua thêm một
chiếc?"
Đường Bạch Dạ nói, "Cha dẫn một người bạn đi nhìn xe, người đó cũng muốn mua chiếc xe này, cho nên cha mới nói với quản lý."
Hạ bảo bối nói, "Cha, bạn cha chắc cũng phong tao như cha, hẳn là nên mua
Ferrari hoặc là Lamborghini, vì sao mua Bentley? Xe đua này ít người đàn ông trẻ tuổi nào thích a..."
Đường Bạch Dạ chỉ vào Hạ Thần Hi, "Vì sao con mua cho cô ấy?"
Hạ bảo bối vẻ mặt thống khổ nhìn Đường Bạch Dạ, "Cha, người thực sự không hiểu nỗi khổ tâm của con ."
"Cút, con lấy đi phúc lợi của cha, còn dám nói khổ tâm sao?"
Hạ bảo bối biểu tình chân thành nói, "Cha, Bentley mui trần đủ oai phong, đủ xa hoa, đủ ổn trọng có phải hay không?"
"Lời vô ích!"
Hạ bảo bối nắm tay, "Mẹ là một kỹ sư thiết kế xây dựng, uy tín nổi tiếng
thế giới, lại chạy chiếc xe oai phong như thế này, dám hỏi những người
đàn ông ở thành phố S này có ai dám đến gần mẹ, bọn họ không sợ tự ti
chết sao?"
"Bảo bối đây là vì cha dọn sạch chướng ngại vật, để
cha không phải lo trước lo sau, toàn thế giới chỉ còn có mình cha theo
đuổi mẹ, cho nên mẹ sẽ không có nhiều sự lựa chọn."
"Cơ hội của cha vì thế sẽ tăng lên."
"Cha a, bảo bối như thế vắt óc tìm mưu kế vì cha, cha vậy mà không hiểu bảo bối, tâm bảo bối đau a."
Hạ Thần Hi, "..."
Đường Bạch Dạ, "..."
Hạ bảo bối, con nói chuyện cả buổi đều mang hai chúng ta làm cho tổn hại a.
Hạ Thần Hi trừng mắt nhìn tiểu hỗn đản, có một loại cảm giác bảo bối muốn làm phản.
Đường Bạch Dạ phất tay liền đánh, "Tiểu hỗn đản, con đang mắng cha có phải hay không?"
Hạ bảo bối ẩn núp ma trảo của Đường Bạch Dạ, "Cha, xin cha tin tưởng bảo
bối, con tuyệt đối là toàn tâm toàn ý vì cha mà suy nghĩ a."
Hạ Thần Hi nhìn hai cha con cười đùa, cô cũng không nói gì
nữa.
Đường Bạch Dạ ở lại đến mười một giờ rưỡi, Hạ bảo bối rửa mặt chải đầu xong
chui vào thư phòng, Đường Bạch Dạ kéo Hạ Thần Hi xuống lầu tiễn anh về,
Hạ Thần Hi rất muốn châm chọc, nhà anh thì ở cách vách, ra cửa một cái
là đến rồi.
Còn phải đợi tiễn về nữa sao?
Hạ Thần Hi kéo
tiểu bảo cùng tiểu bối, cùng nhau xuống lầu, tùy tiện dạo một vòng, hôm
nay cũng không dẫn bọn họ ra ngoài đi dạo.
Dưới bóng đêm, hai người trầm mặc.
Chỉ có tiếng của tiểu bảo cùng tiểu bối.
Không có Hạ bảo bối, bầu không khí giữa bọn họ luôn im lặng như thế.
"Hạ Thần Hi, về chúng ta, em định như thế nào?" Đường Bạch Dạ hỏi, đây là
vấn đề của hai người họ, từ khi có báo cáo giám định ADN, Đường Bạch Dạ
cùng Hạ Thần Hi không nói qua.
"Đường tổng muốn như thế nào?" Hạ Thần Hi hỏi, đã muốn nói, thì nên nói một lần.
"Anh muốn cho bảo bối một gia đình." Đường Bạch Dạ trầm giọng nói, dưới bóng đêm, thần sắc của anh rất nghiêm túc, "Một gia đình hoàn chỉnh."
Hạ Thần Hi hơi ngưng mày, "Đường tổng, bảo bối không quan tâm."
"Làm sao em biết?"
Hạ Thần Hi trong lòng rít gào, tiểu tử này bây giờ có thể giết người, cũng có thể cho nổ ầm một chiếc máy bay chiến đấu, anh cảm thấy nó sẽ tự ti
vì là con riêng sao, cha mẹ nó không ở cùng một chỗ với nó cũng chẵng
sao?
Đùa giỡn cái gì.
"Tôi là mẹ nó, nên rất hiểu tính
cách của nó." Hạ Thần Hi khẽ nói, "Đường tổng, tôi không phủ nhận, chúng ta đây đó có một chút hấp dẫn với nhau, nhưng cái này không thể nói rõ
cái gì."
"Muốn một gia đình hoàn chỉnh, cần quá nhiều nhân tố, tôi nghĩ chúng ta không có đầy đủ."