"Sinh hoạt phí của đứa bé, Đường Bạch Dạ không phải bỏ ra một đồng, học phí của đứa bé, Đường Bạch Dạ cũng không bỏ ra một đồng"
"Chiếc Bentley này, là tiền của tôi mua, không phải là Đường Bạch Dạ mua cho tôi."
Đường lão cười lạnh, "Cô cho rằng tôi sẽ tin cô? Một người nuôi dưỡng một đứa bé lớn vậy, mới bao nhiêu tuổi, mình thì có tiền mua xe đắt như vậy."
"Tôi cho ông biết sự thật, là tự do của tôi, tin hay không tùy ông." Hạ Thần Hi nói xong hời hợt, "Trên thực tế, tôi vốn không muốn nhiều lời cùng
ông, trong mắt ông, sợ rằng mỗi người đàn bà ở chung một chỗ với con
trai của ông đều là vì tiền nhà ông. Thật ra tôi có thể nói những lời
thô lỗ hơn, nhưng không cần thiết. Nếu đổi lại là một cô bé, ông nói
chuyện này, chỉ sợ đã sớm trở mặt."
"Nếu tôi thật sự là loại phụ
nữ hám tiền, tôi không nên mạnh miệng với ông, hẳn là đã tận lực thỏa
mãn yêu cầu của ông, lấy lòng ông, để được thừa nhận thân phận đứa bé."
Hạ Thần Hi thản nhiên nói, "Nhưng tôi không như vậy, bởi vì ông đối với
tôi mà nói, giống như một người qua đường, tôi không cần ông thừa nhận."
"Bảo bối của tôi không cần ông thừa nhận, tôi cũng vậy không cần ông nghĩ
tôi là hạng người gì, ông cho rằng tôi là hạng người gì, tôi đều không
quan tâm. Tôi chỉ quan tâm, người tôi yêu hiểu tôi như thế nào, về phần
những người khác, ý nghĩ cùng tôi không quan hệ."
Đường lão nhìn
cô, ông cũng không muốn biết quan hệ giữa Hạ Thần Hi cùng Đường Bạch Dạ
là như thế nào, ông cũng không muốn biết Hạ Thần Hi là ai, ông chỉ muốn
làm cho hai mẹ con họ biến mất, biến mất khỏi mắt ông.
Hạ Thần Hi chợt cười một tiếng, nghịch ngợm như tinh linh, "Đường chủ tịch nhắc
nhở tôi một chuyện, quay lại tôi sẽ nhớ đòi tiền sinh hoạt phí của Đường Bạch Dạ, dù sao nuôi con trai lâu như vậy, một đồng cũng không bỏ ra
coi như làm cha quá sung sướng, làm như vậy không hợp lý".
Đường lão, ". . . . . ."
"Rốt cuộc phải như thế nào cô mới chấp nhận rời khỏi thành phố S quay lại
Mỹ, đừng quên, Đường Bạch Dạ
cùng Tưởng Tuệ sẽ phải kết hôn." Đường lão
âm trầm nói, sắc mặt cứng nhắc như quan tài, càng nhìn Hạ Thần Hi càng
thấy chói mắt.
Người phụ nữ này, làm cho ông nhớ tới một người
không nên nhớ, Đường Bạch Dạ mẫu thân Vân Nghê, người ông hận cả đời,
đồng thời cũng hận Đường Bạch Dạ.
Nếu không phải do mẹ con anh, gia đình của ông đã rất đầy đủ, vợ của ông cũng không chết.
Hạ Thần Hi không biết suy nghĩ trong lòng Đường lão, cô nói, "Đường Bạch
Dạ cùng Tưởng Tuệ kết hôn, đây là chuyện của Đường Bạch Dạ."
"Vậy cô tính mang theo đứa bé để nó chịu trách nhiệm?"
Hạ Thần Hi kinh ngạc địa nhìn Đường lão, "Tại sao tôi lại muốn anh ta chịu trách nhiệm?"
"Cô, . . . . . ."
Cuối cùng Đường lão cũng cảm nhận được cái gì là gà nói vịt, Hạ Thần Hi rất
chân thành nhìn Đường lão, cảm khái nói, "Đường chủ tịch, chỉ sợ ông vẫn không hiểu ý của tôi, tôi chỉ muốn nói cho ông biết, tôi không thương
Đường Bạch Dạ."
"Tôi đối với Đường Bạch Dạ không có bất kỳ mơ
tưởng gì, cho nên, tôi sẽ không làm thiếu phu nhân Đường gia, điểm này,
xin ông yên tâm. Ông có thể xem chúng tôi như một đôi vợ chồng đã ly
hôn, anh ta có thể tới thăm con trai, nhưng giữa tôi và anh ta, đường ai nấy đi, không liên quan gì nhau, anh ta muốn kết hôn, tôi cũng phải lập gia đình, mọi việc chỉ đơn giản như vậy."
Đường lão tức giận nói, "Tôi không tin!"
"Chủ tịch, ông xem, ông không thích Đường Bạch Dạ như vậy, ông cũng biết anh ta là người xấu xa, người đầy khuyết điểm, tôi thông minh như ông, hoả
nhãn kim tinh, tôi làm sao có thể yêu Đường Bạch Dạ, ông nói đúng
không?" Hạ Thần Hi cười híp mắt, biểu tình chúng ta đứng cùng một phía
nhìn Đường lão.