Hạ Thần Hi lắc đầu, cô hết sức kiềm chế, "Tổng giám, cứu mạng a. . . . . ."
Tay cô bám lấy bả vai Thái Gia, vỗ vỗ anh, "Giúp tôi ngăn cản rượu, ngăn cản rượu."
"Thần Hi, không nên như vậy, tại sao tổng giám lại giúp cô ngăn rượu, đến đây đi, uống một ly nữa sẽ bỏ qua cho cô."
Sắc mặt Đường Bạch Dạ cực kỳ kém, mưa gió nổi lên, âm thầm nhớ kỹ nhóm mời rượu khốn kiếp này, trong lòng so đo nhất định bắt bọn họ điều đến
Trung Đông đi xây dựng công trình mới, Lâm Lâm thấy sắc mặt tà ác, vội
hỏi, "Cậu làm sao vậy?"
"Không có chuyện gì!" Đường Bạch Dạ thản nhiên nói, bưng rượu lên, uống cạn ly.
Thái Gia đè Hạ Thần Hi ngồi xuống, cản một ly rượu, "Này, đám nhóc này, muốn chết sao? Thần Hi nói không uống, các cậu uống đi."
Mọi người bị tổng giám vừa quát như vậy, ồn ào vài tiếng cũng giải tán.
Bởi vì không có kịch để xem.
Vốn tưởng rằng tổng giám đốc sẽ chặn rượu cho Thần Hi, kết quả sắc mặt tổng giám đốc từ đầu tới cuối kém đến cực điểm, cũng không chặn rượu cho
Thần Hi, nhưng sắc mặt này mưa gió nổi lên, thì càng ý vị sâu xa hơn
nhiều.
Tiết Giai Vân gắp mấy món ăn cho cô, "Mau ăn một chút đi."
Thái Gia lột một con tôm hùm, đặt vào chén của Hạ Thần Hi.
"Ăn nhiều một tý, đám ranh con chết tiệt kia, chờ trở về, nhất định tôi sẽ làm thịt bọn họ." Thái Gia nói.
Hạ Thần Hi ngoan ngoãn ăn, hướng Thái Gia nở một nụ cười đơn thuần, tròng
mắt như được phủ một tầng sương mù, mang theo hơi thở thanh mỵ, Đường
Bạch Dạ đột nhiên cảm thấy bụng dưới căng thẳng, không ngờ lại sinh ra
ham muốn chiếm hữu cô.
Chết tiệt!
Đường Bạch Dạ nắm chặt
ly rượu, dục hỏa trong ánh mắt không thể giấu được, nụ cười của phụ nữ
là có thể làm anh có phản ứng, từ lúc nào anh dễ dàng bị trêu chọc như
vậy rồi?
Anh là người rất kiềm chế.
Cho dù ở trên giường,
nếu anh không động tình, phụ nữ dùng hết toàn bộ kỹ thuật, anh cũng
không có chút phản ứng nào, không ngờ, một nụ cười của Hạ Thần Hi lại
làm người cao ngạo như anh mất hết tự chủ.
Bụng dưới hết sức khó chịu, trên mặt Đường Bạch Dạ không biểu hiện ra, chẳng qua trong ánh mắt
lóe lên ngọn lửa.
Vậy mà cô lại cười với Thái Gia như vậy?
Nhưng tâm tư Thái Gia trong sáng, Hạ Thần Hi như say như không, chỉ vào cá
muối muốn ăn, gần chỗ Thái Gia nên gắp cho cô, vừa vỗ lưng của cô, "Uống được không? Có ổn không?"
Hạ Thần Hi lắc đầu, "Không có chuyện gì."
Tiết Giai Vân rót cho cô một ly nước dưa leo, Thái Gia vừa gắp thức ăn cho
cô, mặt Đường Bạch Dạ đã không thể dùng hai chữ u ám để hình dung, quả
thực là kinh khủng, trong lòng Lâm Nhiên huýt sáo.
Anh kéo Tiết Giai Vân, ý bảo cô không cần lo cho Hạ Thần Hi, để cho Thái Gia chăm sóc.
Bàn kế bên có người nói, "Thần Hi, tổng giám thật là giống bảo mẫu của cô."
"Tôi không được tổng giám chăm sóc đến mức như vậy, tổng giám, để tôi tự bóc tôm đi."
Thái Gia cười mắng, "Tất cả im miệng."
Mọi người cười to, mặc dù Thái Gia có chức vụ cao, nhưng vẫn hòa đồng cùng
đội công trình, tình anh em sâu nặng, nói chuyện bình thường cũng không
để ý, song, trong lòng Đường Bạch Dạ nhiều tư vị, ở nhà Thái Gia nổi
danh là người chồng tốt, đến Đường thị cũng là người đàn ông tốt.
Chẳng lẽ, anh ta có ý với Hạ Thần Hi?
Muốn ngoại tình ở ngoài?
Đường Dạ Bạch không hề phát hiện tay của mình gần như muốn bóp nát ly rượu,
họ càng thân mật, sắc mặt Đường Dạ Bạch càng trở nên u ám.
Tiết
Giai Vân cũng ngửi thấy mùi thuốc súng, Đường Bạch Dạ quen giấu diếm tâm tình, nhưng Lâm Nhiên cùng Tiết Giai Vân biết nội tình, đều chú ý ở
trên người anh, tự nhiên biết ánh mắt anh đang nhìn Hạ Thần Hi, như muốn ăn tươi nuốt sống cô.