"Nổ súng!" Đường Bạch Dạ trầm giọng hạ lệnh.
Chợt nghe thấy một tiếng quát chói tai, "Dừng tay!"
Thanh âm phấn nộn, thả khí phách trầm lãnh.
Một bóng dáng nho nhỏ theo nơi bóng tối đi ra, đi theo phía sau là Lý Hổ,
đứa nhỏ mặc bộ đồ màu trắng gạo cơn gió thổi áo bay phất phơ, nhưng tay
vẫn ở trong túi, mặt phấn nộn như bình thường, cười đến ưu nhã lại thân
sĩ.
"Đường tiên sinh, làm như vậy, đối với người không có chỗ nào tốt ." thanh âm Hạ bảo bối mang theo ý tứ truyền tới bến tàu.
Ở mật thất Lâm Nhiên, phun ra một ngụm cà phê, ho đến vẻ mặt đỏ bừng.
Hô hấp của Đường Bạch Dạ ngưng trệ, đối diện bến tàu, Đường Bạch Dạ nhìn
nhân ảnh vừa đến bến tàu cũng là rất rõ ràng, lúc Hạ bảo bối từ nơi bóng tối đi ra, Lâm Nhiên chỉ có một loại cảm giác.
Đây tột cùng là cái gì thế giới a.
Vân Dật rất ghét bỏ nhìn Lâm Nhiên, "Thật buồn nôn."
Lâm Nhiên chỉ vào hình ảnh của Hạ bảo bối, "Cái gì, người có biết bé là ai hay không?"
"Ai?" Vân Dật hỏi.
"Con trai của Đường Bạch Dạ!" Lâm Nhiên hỏng mất.
"Người không có nói đùa chứ?" Vân Dật là nam nhân điềm đạm như vậy cũng mất bình tĩnh .
"Tôi cũng hi vọng đây là nói đùa."
Đường Bạch Dạ cũng sửng sốt , nhìn thấy Hạ bảo bối bên người Lý Hổ, trong
lòng anh hiểu rõ, thảo nào, anh tra không được tư liệu của Hạ Thần Hi
cùng Hạ bảo bối, thì ra là thế, thì ra là thế...
Con của anh là người của Vương Bài lính đánh thuê.
Thân phận hẳn không thấp.
Sắc mặt của Đường Bạch Dạ càng lúc càng tối tăm, Hạ bảo bối tươi cười càng
lúc càng xán lạn, nhưng trong lòng vô cùng bất đắc dĩ.
Lục Trăn nhờ bé trông nhóm hàng này, không thể xảy ra sai sót.
Bé vẫn quản chế, lúc hàng tới bến tàu, bé liền biết, Tiêu Tề tự mình đến
đàm phán, Hạ bảo bối thiết một cái bẫy, chờ Tiêu Tề tự chui đầu vào
lưới, bé muốn giết Tiêu Tề, nhưng mà, ngàn tính vạn tính lại không tính
đến, mật thám của Vương Bài lính đánh thuê tra ra Đường Môn đêm nay có
hành động.
Hạ bảo bối không thể không buông tha kế hoạch của chính mình, vội vã tới bến tàu.
Chuyện của Tiêu Tề, chỉ có thể để xuống.
Vương Bài lính đánh thuê cùng Đường môn không thể có thương vong nữa, bằng
không, khúc mắc càng ngày càng sâu, sớm muộn cũng có một ngày gặp chuyện không may.
Nếu không phải bất đắc dĩ, bé
cũng không nghĩ để Đường Bạch Dạ biết thân phận của bé.
Nhưng mắt thấy đôi bên muốn dùng vũ khí đánh nhau, Đường Bạch Dạ hạ lệnh nổ súng, bé bất đắc dĩ, chỉ có thể ra mặt.
Đường môn người đông thế mạnh, nếu là nổ súng, người của Vương Bài lính đánh thuê nhất định bị diệt.
Long Tứ cùng Lục Trăn nhất định sẽ tiêu diệt Đường môn.
Người lãnh đạo Vương Bài lính đánh thuê rất tâm huyết, ngươi đoạt hàng của ta đi, không có vấn đề, nhường ngươi một hồi, ngươi đoạt vật tư của ta đi, lão tử coi như tặng quà sinh nhật cho ngươi. Nhưng ngươi nếu giết người của ta, bọn họ nhất định sẽ phát lệnh truy sát ngươi cho dù là chân
trời góc biển.
Đường Bạch Dạ nắm tay thật chặt, chỉ cảm thấy trán nổi gân xanh.
Chỉ hận trước mắt không phải là một giấc mộng.
"Đường tiên sinh, có thể hay không chúng ta cùng nhau nói chuyện một lát." Hạ
bảo bối nói vô cùng ôn nhu, Liễu An lui đến bên cạnh bé, người của Vương Bài lính đánh thuê chỉ được đi ở bên cạnh bé.
Súng lục của bọn họ nhắm ngay Đường Dạ Bạch.
Hình thành một tư thái bảo hộ.
Như đặc công sát thủ ở phía sau Đường Bạch Dạ.
Tình thế rất rõ ràng, Đường môn, Đường Dạ Bạch có quyền, Vương Bài lính đánh thuê, Hạ Thiên có quyền.
Bọn họ là cha con.
Nhưng mà, bọn họ cũng là kẻ thù.
Đường Dạ Bạch trầm giọng nói, "Không thể!"
Ý cười mặt Hạ Thiên không giảm, mặt mày gian tà, vẫn là non nớt như vậy,
lại giấu giếm một cỗ lãnh ý, "Người là tính toán ở trước mặt con sát
nhân sao? Hoặc là, tính toán giết con?"
“Con lúc nào, biết thân phận của cha?" Đường Dạ Bạch nghiêm nghị hỏi.