Tất cả theo tám năm trước bắt đầu.
Anh nắm chặt nắm tay, trong vòng một ngày anh biết hai người thân thiết của anh vậy mà kẻ thù đối đầu của anh, loại cảm giác này, không ai sẽ hiểu
được.
Hạ bảo bối là người của tổ chức Vương Bài, anh có thể tiếp thu.
Hạ Thần Hi, anh lại không thể tiếp thu!
Không thể tiếp thu, cô là người tập đoàn Hỏa Vân, không thể tiếp thu cô là vị hôn thê của Tiêu Tề, không thể tiếp thu...
Cô từng yêu Tiêu Tề.
Hạ Thần Hi nhìn bóng lưng của anh, hơi cắn răng, cô không thích Đường Bạch Dạ lúc này, theo bóng lưng, cô nhìn ra được, anh rất phẫn nộ, phẫn nộ
cực hạn, anh xưa nay cao cao tại thượng, đem tất cả nắm trong lòng bàn
tay.
Cực ít có chuyện gì không khống chế được.
Rất hiển nhiên, anh hôm nay rất không thích hợp.
Loại không thích hợp này, làm cho cô cảm giác được nguy hiểm, bi thương.
"Đường Bạch Dạ, anh có chuyện gì gạt tôi có phải hay không?” Hạ Thần Hi hỏi, có phải cùng cô có liên quan hay không?
Đường Bạch Dạ xoay người, ánh mắt băng lãnh rơi vào trên người Hạ Thần Hi, "Nếu là tôi cùng Tiêu Tề là địch, cô sẽ giúp ai?"
"..." Hạ Thần Hi không trả lời.
Ánh mắt Đường Bạch Dạ hung ác nham hiểm, "Nếu như cô thực sự là vị hôn thê của người đàn ông kia, cô sẽ theo anh ta trở về?”
Hạ Thần Hi trầm mặc, cũng không cách nào trả lời.
Ánh mắt Đường Bạch Dạ càng trầm , "Nếu có một ngày, tôi lấy súng đối với
anh ta, cô có phải muốn xông lên giúp anh ta đỡ đạn hay không?”
Hạ Thần Hi cúi đầu, một vấn đề không trả lời.
Đường Bạch Dạ chợt xoay người, đưa lưng về phía Hạ Thần Hi, lạnh lùng nói, "Cút!"
Bộ ngực anh không ngừng phập phồng, đã bao nhiêu năm chưa từng từng có cảm xúc kịch liệt phập phồng như vậy, cực hạn phẫn nộ như vậy, chỉ có tám
năm trước, nhiều huynh đệ Đường môn chết mới xuất hiện cảm giác như vậy.
Anh tự chủ tốt, chẳng sợ Đường lão chọc vết sẹo anh, cũng chưa từng từng có phẫn nộ kịch liệt như vậy.
Đường Bạch Dạ nghe thấy tiếng bước chân, tiếng cửa mở, anh biết Hạ Thần Hi đi rồi, rời phòng làm việc.
Cô không quan tâm anh.
Cho nên, sự phẫn nộ của anh, anh đau xót, cùng cô không quan hệ.
Một câu an ủi cũng không có.
Trong lòng Đường Bạch Dạ bách vị hỗn hợp, vừa nghĩ tới
cảm xúc Hạ Thần Hi
đối với Tiêu Tề, trong lòng anh lại càng không sảng khoái, loại tình tự này, anh chưa bao giờ thử qua.
Lại nghe đến tiếng cửa mở, Đường Bạch Dạ tưởng là thư ký, trầm giọng quát chói tai, "Cút ra ngoài, đừng đến phiền tôi."
Ai biết, một đôi tay, từ phía sau lưng ôm lấy hông của anh.
Đường Bạch Dạ cúi đầu, nhìn thấy CD màu trắng gốm sứ ( loại vòng tay) trên tay người phụ nữ, thân thể hơi cứng đờ.
Hạ Thần Hi, đi mà quay lại.
Thân thể người phụ nữ sau lưng anh mềm mại, hương thơm khí tức, giống như
vuốt ve lên mọi buồn bực bất an của anh, Hạ Thần Hi kề sát lưng anh, đây là nhận thức lâu như vậy tới nay, anh lần đầu tiên cảm nhận được, cô ôn nhu.
"Đường Bạch Dạ, tôi không biết, anh cùng Tiêu Tề phát sinh
chuyện gì, tôi cũng không biết tôi cùng Tiêu Tề rốt cuộc là quan hệ như
thế nào."
"Chẳng sợ tôi là vị hôn thê của Tiêu Tề, đó cũng là
chuyện tám năm trước, tám năm này, tôi cùng anh ta chưa từng gặp mặt,
cuộc sống của tôi, chỉ có Hạ bảo bối... Cùng anh."
"Tôi không
biết anh bi thương cái gì, anh ở oán hận cái gì, anh lại đang hoài niệm
cái gì, tôi chỉ là biết, tôi thích cuộc sống bây giờ..."
"Tôi ghét cuộc sống quá khứ. Mặc dù tôi không có ký ức, nhưng tôi biết, tôi ghét cuộc sống quá khứ."
Hạ Thần Hi cũng không biết chính mình muốn nói cái gì, giải thích cái gì,
lời giải thích của cô có vẻ rất ngốc, cô chỉ biết là, cô cũng không muốn nhìn thấy bởi vì Tiêu Tề, Đường Bạch Dạ trở nên nóng nảy như vậy.
Cô không muốn gặp lại Đường Bạch Dạ bi thương, không muốn nhìn thấy Đường Bạch Dạ phẫn nộ.