Hạ Thần Hi uống có chút mơ hồ, chợt vừa nghe lời này, tinh thần được lên cao, cảm giác chính là mắt buồn ngủ mông lung đột nhiên bị người tát một cái.
Em gái ông.
Cô xem thường nhất là loại đàn ông lấy phụ nữ ra bàn chuyện hợp tác.
Ánh mắt thiển cận, nông cạn.
Ngụ ý của ông ta, chỉ cần là người thông minh là có thể nghe ra, chỉ cần Hạ Thần Hi bồi ông ta một đêm, hợp tác không thành vấn đề.
Đây là chuyện rất bình thường.
Tưởng Tuệ vui vẻ, hướng Hạ Thần Hi nháy mắt ra hiệu, hiển nhiên làm chủ đồng ý.
Trong lòng Hạ Thần Hi giận, mặt cũng không lộ vẻ gì khác thường.
Tưởng Tuệ, cô cũng thật để mắt tôi.
"Tôi đi toilet." Hạ Thần Hi vẫn như cũ vẫn duy trì tươi cười, tuyệt không nổi giận.
Tưởng Tuệ cho rằng cô đồng ý, rụt rè khác người cũng không suy nghĩ nhiều.
Tiết Giai Vân nghĩ, cô nương, cô vội vàng đi xả nước tiểu độn đi.
Hạ Thần Hi tửu lượng không tệ, nhưng nếu uống một chén lại một chén cũng không chống cự không nổi, thật có chút mơ hồ .
Cô vào toilet, cô rửa tay, vào toilet làm ói ra.
Rượu vừa uống xong được nhổ ra.
Ruột như lửa đốt, vô cùng khó chịu.
Cô lấy từ trong túi ra một chai nước uống hết, người thoải mái hơn.
Cô nhất định phải tỉnh rượu, nếu không chết như thế nào cũng không biết, nhất định sẽ bị Tưởng Tuệ bán.
Hạ Thần Hi đứng lại một lúc, lúc này mới thong thả ra khỏi toilet.
Mới vừa đi ra một đoạn đường, chân lảo đảo một cái đứng không vững ngã ra, được một vòng ôm ấm áp tiếp được.
"Cô say!" Đường Bạch Dạ ở trong hành lang nhìn thấy Hạ Thần Hi lung lay lắc lắc, không ngờ ngã thật .
Hạ Thần Hi say, một thân phong tình, sáng quắc bức người.
"Cút!" Tâm tình Hạ Thần Hi không tốt, đang nghĩ kế thoát thân, mặc kệ anh ta.
"Cho tới bây giờ chỉ có tôi kêu người ta cút, không ai dám kêu tôi cút." Đường Bạch Dạ một tay chế trụ hông của cô hướng trên tường, vây cô ở giữa lồng ngực cùng tường, “Tôi không cút, cô làm khó được tôi sao?”
"Tố cáo anh vô lễ.” Hạ Thần Hi tức giận nói, dùng sức giãy, không ngờ anh ta lại càng ôm càng chặt.
Đường Bạch Dạ lạnh lùng cười, Hạ Thần Hi giãy giụa không biết đụng tới chỗ nào của anh
ta, hô hấp chợt trầm xuống, Đường Bạch Dạ cúi đầu, chợt hôn lên môi hồng hào của cô.
Mùi hương trên người anh vây quanh cô.
Hạ Thần Hi đột nhiên có một loại cảm giác ái muội đến không thể thoát ra được.
Nụ hôn của anh, triền miên lại kịch liệt, như người của anh, luôn làm người say mê.
Hạ Thần Hi nghĩ, cô say.
Không khí lực, anh muốn hôn thì hôn đi.
Vừa hôn kết thúc, Đường Bạch Dạ kìm lòng không được ở trên môi cô cắn một cái, hơi đau đớn Hạ Thần Hi trừng anh.
Trừng mắt, đôi mắt cô phóng ra vô số phong tình.
"Cô thực sự là yêu tinh." Yêu tinh chuyên môn làm người ta mê hoặc.
Anh mới là yêu tinh, cả nhà anh đều là yêu tinh.
"Cầm thú." May mắn anh không cắn đến chảy máu, nếu không làm sao gặp người khác.
"Cô tố cáo tôi tội vô lễ, tôi thế nào gánh tội khi không phạm tội.”
"Tôi muốn nói tố cáo anh cường, gian, anh thật đúng là đem tôi cường a."
Đường Bạch Dạ cười yêu nghiệt, quần ma loạn vũ (ed không hiểu), ma sát gương mặt của cô, "Tiếp theo nhớ tố cáo tôi cường, gian, miễn cho tôi có cớ cường cô.”
Anh cường!
Tôi cúng bái anh!
Hạ Thần Hi tức giận.
Đường đại thiếu tuyệt đối không phạm lỗi.
"Buông tay, vợ tương lai của anh cùng Linh Mộc tiên sinh vẫn chờ tôi, ông ta tửu lượng thật tốt, tôi một hồi chuẩn bị quá chén." Hạ Thần Hi đẩy Đường Bạch Dạ ra, hướng ghế lô các cô đi đến.
Đường Bạch Dạ nheo mắt lại, Linh Mộc tiên sinh? Quá chén?
Đầu sắc lang này chủ ý đánh Hạ Thần Hi?
Cô là ngu ngốc sao? Lại vẫn trở lại.
Đường Bạch Dạ phẫn nộ nắm chặt nắm tay.