"Đường Bạch Dạ nhiều phụ nữ như thuyền qua sông, cô sao không làm cho toàn bộ thân bại danh liệt, cô ở trước mặt tôi nói cái gì, mất mặt xấu hổ."
Tưởng Tuệ cứng lại, sắc mặt thanh hồng, thẹn quá hóa giận, vung tay lên lại muốn đánh Hạ Thần Hi.
Hạ Thần Hi tránh, chế trụ cổ tay của cô, dùng sức vung.
Tưởng Tuệ thiếu chút nữa té ngã, oán giận nhìn Hạ Thần Hi.
"Cô..."
Hạ Thần Hi châm chọc, "Cùng với người khác ở đây tốn thời gian, không bằng dùng phần tâm tư đó lên người đàn ông của cô, để cho anh ta khói chạy khắp nơi vụng trộm.”
"Hơn nữa anh ngay trước mặt cô ăn vụng, Tưởng Tuệ, Đường Bạch Dạ căn bản không coi cô là gì.”
"Tôi cũng không có gì với anh ta, cô nếu là muốn tìm phiền toái, không có ý gì, cô thực sự tìm lộn người, cô đi tìm Lâm Tình, đây mới là người nên tìm phiền phức."
"Cô nếu là không tìm được cô ấy, tôi khuyên cô nên nhảy xuống mười tám tầng đại ngục tìm cô ấy tính sổ.”
Hạ Thần Hi quan tâm người, cô khuyên thật tình, chỉ cầu ngươi cười, không cầu hồi báo.
Cô không quan tâm người, ngươi chết ở trước mặt cô, cô cũng sẽ không chớp mắt.
Huống chi, Tưởng Tuệ đánh cô, nhục nhã cô.
Tưởng Tuệ bị cô nói vậy, lại miễn cưỡng chống đỡ, lạnh lùng đặt xuống nói, "Hạ Thần Hi, Đường Bạch Dạ có yêu tôi hay không, không tới phiên cô quản."
"Tôi cảnh cáo cô, cô cách anh ấy xa một chút, bằng không, tôi sẽ khiến cô không thể sống ở thành phố S.”
Hạ Thần Hi nghe được cười nhạo, "Trước khi uy hiếp người, cô lấy cái gì động tay động chân.”
Tưởng Tuệ tức giận đến muốn thổ huyết, vội vã lên xe.
Hạ Thần Hi có chút tỉnh, đột nhiên, một chùm tia sáng quét tới, cô cơ hồ mắt mở không ra, xe Tưởng Tuệ cứ như vậy thẳng tắp tiến qua đây.
Cô căng thẳng, vội vội vàng vàng lui về phía sau.
Vốn giày cao gót, vội vội vàng vàng lui như thế, lập tức té ngã.
Đồ trong túi rơi đầy đất.
Khi tiếng phanh chói tai vang lên, xe của Tưởng Tuệ dừng ở trước mặt Hạ Thần Hi, sai một tấc liền nghiền lên chân Hạ Thần Hi.
Sắc mặt Hạ Thần Hi trắng bệch.
Ánh mắt Tưởng Tuệ hung ác nham hiểm, cười lạnh nhìn Hạ Thần Hi nhếch nhác, cô
thật là có một cỗ xúc động muốn đâm chết Hạ Thần Hi.
Nhưng mà, cô cuối nhịn xuống.
Ngày tháng còn dài, nếu Hạ Thần Hi còn dám cùng Đường Bạch Dạ có cái gì dính dáng, cô chắc chắn sẽ làm cho cô ta chết không có chỗ chôn.
Porche hồng phấn gào thét mà đi, Hạ Thần Hi kinh hồn chưa định.
"Đúng là điên!"
Tưởng Tuệ thực sự là người điên, vậy mà nghĩ ở lái xe đụng cô.
Người ngu ngốc chính là người ngu ngốc.
Chỉ là cô hôm nay cũng là người ngu ngốc, nhất thời làm cái gì?
Cô nhặt đồ lên, vừa mới đứng lên nhìn thấy Hạ bảo bối đứng ở ven đường.
Trong ánh mắt của bé, hiện lên ánh sáng ma quỷ.
Lệ khí, hung bạo.
Trong nháy mắt đó, Hạ Thần Hi như nhìn thấy ma quỷ đứng phía sau Hạ bảo bối của cô, kiêu ngạo giương cánh.
"A, bảo bối, thật không có ý, để con thấy một một màn mẹ nhếch nhác như thế.” Hạ Thần Hi nỗ lực cười trừ, động tới vết thương ở khóe môi.
Trên mặt Hạ bảo bối lại vô cùng bình thường ưu nhã thân sĩ tươi cười.
Thô bạo muốn cắn nuốt tất cả.
Lạnh lùng bức người, sát khí văng khắp nơi.
Hạ bảo bối lạnh lùng nói, tiếp nhận túi xách của Hạ Thần Hi, "Mẹ, chúng ta về nhà đi."
"Mặt của mẹ, cũng là cô ta đánh sao?"
Hạ Thần Hi cũng không muốn nói, nhưng mà, cô không lừa Hạ bảo bối, "Đúng vậy!"
Hạ bảo bối đột nhiên cười, ưu nhã cao quý, lại làm cho Hạ Thần Hi sởn tóc gáy, "Mẹ, chúng ta ăn cái gì đó, ăn sẽ không mệt.”
"... Bảo bối, con ôn nhu một chút." Lòng Hạ Thần Hi còn sợ hãi nói.
Hạ bảo bối cười xán lạn, "Mẹ yên tâm, con vẫn rất ôn nhu."