Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Lang Tâm Giảo Hoạt Như Sắt


trước sau

Dưới lầu tập đoàn quốc tế Đường thị, một nhóm kí giả vây quanh.

Đường Bạch Dạ là người thông minh, tránh bọn họ dễ như trở bàn tay, trực tiếp từ bãi đỗ xe lên phòng làm việc của tổng giám đốc.

Tin tức của Tường Tuệ, của thành phố S đều biết.

Anh vừa tới phòng làm việc, Lâm Nhiên chuyển điện thoại của thị trưởng cho anh.

“Bạch Dạ, hiện tại truyền thông rất loạn, không biết đào tin tức ở đâu, cậu đừng có tin, Tiểu Tuệ là cô bé tốt, nó sẽ không làm những chuyện như vậy.”

“Nhất định là có người đố kị, cố ý vu tội, cậu đừng có bị lừa.”

“Con gái bảo bối của tôi từ nhỏ khôn ngoan nghe lời, người trong ảnh chụp nhất định không phải nó.”

... ....

Đường Bạch Dạ phong độ nhẹ nhàng, giọng điệu ôn hòa, “Tưởng thị trưởng, Tiểu Tuệ là người hư thế nào, cháu so với ai khác rất rõ ràng, ngài yên tâm, cháu sẽ không tin tưởng những lời báo chí viết.”

“Cháu tin tưởng nhân cách Tiểu Tuệ.”

Tưởng thị trưởng vô cùng an tâm, “Như vậy thì tôi yên tâm rồi.”

“Tưởng thị trưởng, xin không cần lo lắng, dự án công trình gần đây quá nhiều, cháu bên này cũng bận, cũng lười đi để ý loại chuyện buồn chán này, một thời gian sau sẽ không có chuyện gì, ngài yên tâm đi.”

Tưởng thị trưởng càng vui mừng, nói, “Nghe nói Đường thị gần đây có mấy dự án khai phá cần phê duyệt phải không?”

“Tưởng thị trưởng tin tức thật tinh thông.”

“Cháu yên tâm, ta kêu người dưới mau chóng giúp đuổi kịp tiến độ, không có vấn đề gì.”

“Đa tạ thị trưởng.”

Đường Bạch Dạ cúp điện thoại, Lâm Nhiên nói, “Cậu thật sự là một hồ ly, rất xấu.”

"Ai sẽ cùng tiền không qua được, lại nói, Tưởng Tuệ với tôi, như người qua đường, tật xấu của cô ta, cùng tôi không liên quan, hà tất ảnh hưởng tới quyết sách của tôi.” Đường Bạch Dạ vô cùng vô tình nói.

Lâm Nhiên lắc lắc đầu, đột nhiên nói một câu, "Cậu thực sự là vô tình."

Đường Bạch Dạ cười lạnh, tình của anh, ở trên người phụ nữ, thật sự đã hao hết.

"Đúng rồi, Lâm Lâm phải trở về nước."

Khóe miệng Đường Bạch Dạ gợi lên một nụ cười mềm mại, "Đúng vậy, nó cuối cùng cũng muốn trở về , tôi đã đáp ứng Tình Nhi chiếu cố tốt nó, mấy ngày nay nha đầu rất nỗ lực, cũng có tính quật cường như chị."

Lâm Nhiên nói, "Bạch Dạ, tôi phải
phải nhắc nhở cậu, Lâm Tình chết , Lâm Lâm không phải Lâm Tình."

Đường Bạch Dạ cau mày, "Cậu nói nhiều lắm."

Lâm Nhiên thở dài, đi ra khỏi phòng làm việc.

Anh là bạn tốt của Đường Bạch Dạ, tự nhiên biết tâm tư Đường Bạch Dạ.

Lâm Lâm kém Lâm Tình ba tuổi, tính tình tương tự, dáng vẻ có bảy tám phần tương tự, Đường Bạch Dạ vẫn đem tình cảm đối với Lâm Tình đặt lên trên người Lâm Lâm, vì bảo vệ Lâm Lâm, anh chưa bao giờ để Tưởng Tuệ biết Lâm Lâm tồn tại.

Đường Bạch Dạ thật tình yêu một người, anh tất nhiên bảo vệ cẩn thận, Tưởng Tuệ chẳng qua là thủ thuật che mắt.

Lâm Lâm mới là người trong lòng anh.

Một danh thay thế Lâm Tình, người phụ nữ đạt được yêu thương của Đường Bạch Dạ.

Tưởng thị trưởng cùng Đường Bạch Dạ là người ra sao cũng, một là vương giới chính trị, một là lãnh đạo thương giới, chuyện của Tưởng Tuệ cấp tốc bị đè xuống.

Phòng làm việc Thị trưởng phát ra thông cáo, việc này chỉ do hư cấu, có người vu tội cho thiên kim thị trưởng, hô hào người dân không nên tin báo chí tiêu khiển.

Cô ty đăng tải tin tức của Tưởng Tuệ cũng ra mặt lên tiếng xin lỗi.

Vì đưa tin không thật ảnh hưởng tới thiên kim thị trưởng.

Nhưng mà, vị tổng giám đốc công ty giải trí ở cuối buổi họp báo lí do thoái thác nội hàm bên trong, tự mình trừng phạt, là xin lỗi, âm thầm cây dâu mắng cây hòe, vô cùng đặc sắc.

Ảnh chụp trên Internet cũng bị cắt bỏ được không còn một mảnh.

Lúc Tưởng Tuệ đến tìm Đường Bạch Dạ, đã là buổi trưa, cô khóc sướt mướt, kêu oan uổng.

Tưởng thị trưởng là Tưởng thị trưởng, Tưởng Tuệ là Tưởng Tuệ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện